Polaroid
Tình Bất Yếm Trá

Tình Bất Yếm Trá

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326084

Bình chọn: 9.5.00/10/608 lượt.

g của Yến tiên sinh. Vừa nhìn kỹ ở khoảng cách gần như thế, cô mới phát hiện má

anh có lúm đồng tiền.

Lúm đồng tiền này bình thường ít khi xuất hiện, lúc này đột nhiên hiện lên

là bởi vì Yến tiên sinh đang cắn răng, cố nén chút đắc ý trong lòng rằng rốt cuộc, đã tìm được cơ hội mở mày mở mặt, vùng lên làm ông chủ, cảm

thấy thật sự rất tuyệt vời!

Người đẹp bên cạnh, tay mềm như tuyết, mười ngón thon thon.

Yến tiên sinh nghiêng đầu nhìn người đẹp, thong thả tiếp nhận thìa, “Không

cần, để tự tôi.” Chỉ là muốn xem xem cô có tấm lòng này không thôi, sao

thể thực sự để cô bón chứ.

Ôn Tửu không khỏi giận lườm anh một cái, thì ra là cố ý đùa cô.

Yến Luật trân trân ngơ ngẩn, thế mà lại thấy trong cái liếc mắt này, cảm

nhận được hàm ý nũng nịu và hơi hướng thân mật. Anh cảm thấy hài lòng ăn hết sạch bát cơm, thực sự là mỹ vị.

“Còn nữa không?”

“Còn.” Ôn Tửu đứng dậy cầm bát đi xới cho anh một bát nữa, khi Yến Luật tiếp

nhận bát, vô ý đụng vào ngón tay cô, trong lòng khẽ run lên. Cũng không

phải là chưa từng nắm tay cô, từng cầm tay cô rồi, nhưng một cái đụng

chạm rất nhẹ nhàng vừa rồi lại không giống với mấy lần trước, có cảm

giác khác thường sao sao đó.

Cơm nước xong, Ôn Tửu thu dọn bàn ăn, Yến Luật đứng dậy giúp đỡ bê bát đũa vào bếp.

Yến tiên sinh đang bị thương như thế, còn tự giác như vậy thực khiến Ôn Tửu kinh ngạc. Hiển nhiên đây là một người đàn ông ‘triển vọng thênh thang’ tràn đầy tiềm năng khai phá, Ôn Tửu vô cùng hân hoan với kết quả dạy dỗ một ngày này của mình.

Mở vòi nước nóng, Ôn Tửu đeo tạp dề bắt đầu rửa bát, Yến Luật lại không rời đi, yên lặng đứng ở bên cạnh cô.

Ôn Tửu ngẩng đầu tò mò nhìn anh, “Có chuyện gì sao?”

“Vất vả rồi, cảm ơn cô.” Nói xong, Yến Luật xoay người liền đi.

Ôn Tửu phì cười không ngừng, Yến tiên sinh nói tiếng cảm ơn, thế nào mà mặt cũng đỏ?

“Tiểu Ôn, bát đũa sáng sớm mai bà rửa, mau đến xem tivi.” Bà nội đi vào phòng bếp, bảo Ôn Tửu xem gala.

“Cháu dọn sắp xong rồi. Bà cứ đi xem tivi đi, cháu ra bây giờ.”

Bà nội nhìn phòng bếp sạch sẽ, trong lòng lại khen thêm bao nhiêu. Cô gái

này tay chân nhanh nhẹn thật, trong thời gian ngắn như thế đã dọn dẹp

gọn gàng ngăn ngắp.

Ôn Tửu thu dọn xong rồi, đi vào phòng khách, Yến Luật xê dịch sang bên

cạnh, hàm ý rất rõ ràng. Nhưng Ôn Tửu lại không nhìn anh, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh bà nội.

Trong lòng Yến tiên sinh đầu tiên là mất mát, sau đó không hiểu sao lại dấy lên cơn giận.

Nếu không phải là chờ cô, anh đã sớm lên tầng dùng máy tính, còn có thể ở chỗ này xem gala chào xuân sao?

Nhưng đáng giận là, anh đang bị thương, cô lại gạt anh sang một bên chẳng

quan tâm, ngay cả nhìn cũng không nhìn một cái, còn vui vẻ bàn tán tiết

mục với bà nội, tươi cười như hoa, đây rốt cuộc là bạn gái của ai a.

Yến tiên sinh nhịn trong chốc lát, sau đó không thể nhịn được nữa đứng lên, dùng bàn tay kem đánh răng kéo Ôn Tửu, “em lên tầng một tí.”

Ôn Tửu nói với bà nội: “cháu đi một lát sẽ trở lại.”

Yến Luật vẫn liên tục dắt cô lên tầng, đóng cửa phòng.

“Chuyện gì?”

Yến Luật vươn tay kem đánh răng ra, “Ảnh chụp.”

Ôn Tửu cố nén cười, nghiêm trang nhìn anh: “Bà nội sẽ tặng bức ảnh quan trọng như vậy cho tôi sao?”

Hai chữ “quan trọng” Ôn Tửu nói mang hàm ý sâu xa, hơn nữa, trong con ngươi tươi tắn rõ ràng hiện ra một đầm ý cười.

Yến Luật: “…”

Thế mà lại bị cô lừa.

Ôn Tửu mỉm cười xoay người liền muốn xuống tầng.

“Đợi chút.”

Ôn Tửu trở lại hỏi: “Còn có việc?”

Yến Luật giật mình, lạnh lùng nói: “Không có việc gì.”

“Tôi đây xuống tầng xem gala.”

“Có cái gì hay, ầm ĩ.” Yến Luật không vui hừ nhẹ một tiếng, đi ra sau bàn mở máy tính.

Gala chào xuân những năm trước anh chưa bao giờ xem, nhưng không biết vì

sao, năm nay đã có chút không yên lòng, nghe dưới tầng vang lên tiếng

tivi râm ran, trong lòng không thể bình tĩnh được.

Trong phòng ngủ trên tầng này, sao đột nhiên lại có quạnh quẽ như tuyết.

Ôn Tửu và bà nội ngồi cạnh nhau, vừa xem gala vừa nói cười, đột nhiên bên

cạnh tối sầm lại, một bóng dáng cao to chặn lại ánh đèn, sau đó, Yến

Luật ngồi xuống bên cạnh cô.

Ôn Tửu tò mò hỏi: “không phải anh không thích xem gala sao?”

Yến Luật lạnh mặt không hé răng, hai tay đút trong túi quần, cau mày xem tivi, tỏ vẻ gắng gượng xem đi.

Một ngày ở chung, Ôn Tửu đã quen tính khó chịu và chẳng hiểu ra sao của Yến tiên sinh, cho nên về sự khác thường của anh, cô cũng chẳng để ý cho

lắm, tiếp tục nói chuyện với bà nội.

Xem nửa tiếng, Yến Luật lại cảm thấy gala chả ra làm sao, mà anh thế mà còn ngồi đây không đi, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì, Yến tiên sinh chẳng

muốn đi sâu nghiên cứu.

Ôn Tửu đang nói chuyện với bà nội, đột nhiên cánh tay bị Yến Luật huých vào.

“Anh khát, em giúp anh rót chén trà.”

Yến Luật yên lặng nhìn cô, giọng nói rõ ràng là ra dáng vênh mặt hất hàm

sai bảo, trên khuôn mặt anh tuấn lại hiện rõ biểu cảm bị lạnh nhạt và ấm ức.

Được rồi, nể việc anh bị thương, liền giúp chút việc đi.

Ôn Tửu cười hỏi: “Anh uống trà gì?”

Yến Luật đứng dậy đi đến trước tủ rượu, dùng tay kem đánh răng, chỉ chỉ một hộ