
phía cuối hành lang: “Em không sao, em sẽ chờ Kim Đào khỏe lại.”
Nhìn La Duyệt Kỳ đi xa dần, Mạc Duy Khiêm mơ hồ cảm thấy hắn sẽ mất cô.
Trong lòng truyền đến từng cơn đau nhức khiến hắn cảm thấy bị đè nén lại không có chỗ để giải tỏa, Kim Đào bị như vậy là chuyện mà bất kỳ ai cũng không muốn!
“Duy Khiêm, sở cảnh sát và người của phân cục tới.” Đổng Nguyên gọi Mạc Duy Khiêm qua một bên nói.
“Là phân cục của ai? Phạm Thanh Lợi chng?”
“Là bên đó, sự việc xảy ra tại nơi giao nhau giữa hai khu, sao hắn có thể buông tha cơ hội này chứ, đoán chừng là chủ động nhận việc mò tới đấy.”
Mạc Duy Khiêm cười lạnh: “Đây là muốn ép tôi đến đường cùng sao, vốn định làm theo trình tự chính quy nhưng bây giờ xem ra toàn bộ Danh Tĩnh đều không chịu phối hợp, đã thối nát đến tận rễ rồi! Đi qua xem một chút!”
Người phân cục tới là phó cục trưởng Tiền, mang theo 5 cảnh sát, nhìn thấy Mạc Duy Khiêm, thái độ trở nên cực kỳ nghiêm khắc “Anh là người chịu trách nhiệm? Theo camera ghi được thì hai người kia công khai đả thương người ở gần sân vận động, trước mắt đã có hai người vị bị thương quá nặng mà tử vong, ba người khác bị thương nặng vẫn đang cấp cứu, hiện tại chúng tôi muốn bắt hai người kia về quy án, tốt nhất là anh hãy hợp tác một chút, nếu không chỉ có thể xử lý theo quy định đối với kẻ chống lại người thi hành án mà thôi!”
“Người ư? Hôm nay chắc chắn là anh không thể đưa đi, thôi thì cứ bảo Phạm Thanh Lợi tự lăn tới đây mà gặp tôi, nếu anh không đồng ý, vậy thì ngoài xử lý kẻ chống đối người thi hành án thì anh còn phải thêm vào đó tội danh tấn công cảnh sát đấy.” Hiện tại Mạc Duy Khiêm hận Lưu Dương thấu xương, cũng chẳng muốn bận tâm quá nhiều nữa.
“Ôi! Mạc Duy Khiêm, anh là nhân viên công vụ quốc gia đấy, thế mà dám công khai phạm pháp, vậy thì cùng đi thôi!” Phó cục trưởng họ Tiền vừa nói xong liền ý bảo mấy người cùng tới bắt ba người Mạc Duy Khiêm, Hàn Giang và Vương Bằng đi.
Đổng Nguyên sao có thể để họ thực hiện được ý đồ chứ? Vung tay lên, tất cả mọi người cùng tiến lên vây quanh Mạc Duy Khiêm, Hàn Giang Vương Bằng và những người khác chuẩn bị đánh mấy tên cảnh sát này hả giận một chút, cũng đã chuẩn bị sẵn để có thể rút súng ra bất cứ lúc nào.
“Đợi đã, đừng xảy ra xung đột!” Lúc này có người hô lớn một tiếng,
Mọi người nhìn về phía tiếng nói, chỉ thấy lại có một đám cảnh sát rất đông chạy tới.
“Lão Tiền, anh mau mang người về đi, Triệu cục trưởng muốn đích thân xử lý vụ án này.” Người vừa kêu chạy tới nói.
“Trịnh cục, chuyện này không tốt đâu, cục công an thành phố không chỉ một lần xen vào việc phá án của phân cục chúng tôi, tôi thấy cứ như thế này đúng là khó mà ăn nói với nhau đấy.” Phó cục trưởng Tiền vẫn không ý thức được tình cảnh hiện tại của mình.
Trịnh Bân là Phó cục trưởng cục công an thành phố, nghe xong lời phó cục trưởng Tiền tỏ ra thản nhiên: “Vụ án hôm nay ảnh hưởng cực kỳ xấu, phải xử lý cẩn thận, Triệu cục trưởng đã dặn dò rất kỹ, hơn nữa lãnh đạo cục công an thành phố đã nghiên cứu, cách thức xử lý còn đang thảo luận, anh có ý kiến gì cứ tìm họ mà tranh luận, bây giờ thì đi nhanh đi!”
Phó cục trưởng tiền đành tâm không cam lòng không nguyện dẫn người của mình đi.
Sau đó Trịnh Bân hơi cung kính nói với Mạc Duy Khiêm: “Mạc tổ trưởng, Triệu cục trưởng đã dặn dò, bảo ngài không cần quá tức giận, xảy ra chuyện này cục công an thành phố chúng tôi cũng có lý do để điều động lực lượng cảnh sát tới bảo vệ ngài và những người bên cạnh ngài. Tôi dẫn 30 người tới trước, ngài xem sắp xếp thế nào, chỉ là phải nhanh chóng thúc giục bên viện kiểm sát và đại biểu nhân dân mới được!”
Mạc Duy Khiêm gật gật đầu: “Thay mặt tôi cảm ơn Triệu cục trưởng nhé, sau khi về anh hãy giúp tôi chuyển lời rằng nhân tình này tôi sẽ nhớ kỹ, bảo ông ta cứ việc thẳng tay mà làm, tôi sẽ ủng hộ và bảo vệ ông ta.”
Trịnh Bân nghe xong thì vui muốn chết: “Được, được, tôi nhất định sẽ chuyển lời, cảm ơn Mạc tổ trưởng!”
Trịnh Bân đi rồi, Mạc Duy Khiêm bảo Đổng Nguyên sắp xếp phân phối 30 cảnh sát kia, bản thân hắn thì đi tìm La Duyệt Kỳ.
La Duyệt Kỳ vẫn ngồi ở hàng ghế cuối hành lang, như thể chuyện vừa xảy ra chẳng có quan hệ gì với cô.
“Duyệt Kỳ, em đừng như vậy, anh biết lòng em đang rất khổ sở, chuyện của Kim Đào cũng không phải tại em, hơn nữa bác sĩ cũng đã nói là phải tiếp tục tiến hành hội chẩn nữa mà, anh đưa em về nghỉ ngơi trước được không? Vết thương trên người em cũng phải bôi thuốc mới được.” Mạc Duy Khiêm nhìn La Duyệt Kỳ tĩnh lặng mà đau lòng.
La Duyệt Kỳ thở phào một hơi: “Bị thương ở thắt lưng, dù là tình trạng tốt nhất thì kiếp sống Vận động viên của anh ấy cũng hết rồi. Lời nói của bác sĩ em có thể hiểu, tỷ lệ Kim Đào bị liệt rất lớn, em biết đầu sỏ gây chuyện là đám Lưu Dương nhưng em không thể không tự trách mình được. Kim Đào anh ấy, anh không không hề do dự ôm lấy em…, anh về trước đi, còn nhiều việc bề bộn chờ anh xử lý nữa, em muốn ở đây chăm sóc Kim Đào.
Vẻ mặt Mạc Duy Khiêm nhìn La Duyệt Kỳ đầy phức tạp, muốn hỏi cô có phải tính chấm dứt quan hệ giữa bọn họ không nhưng hắn cứ mãi do dự,