
. . )
Trịnh Đinh Đinh dùng sức bấm bả vai Ninh Vi Cẩn, Ninh Vi Cẩn mới buông môi cô ra nhưng động tác trên tay vẫn không ngừng, rũ mắt khàn giọng hỏi: "Sao vậy?"
"Anh có chừng mực chút đi. . . . . "
Ninh Vi Cẩn dùng hai ngón tay giữ chặt nụ hoa mềm mại của cô, khẽ nhéo một chút. Kích thích như vậy khiến cả người cô trong nháy mắt xụi lơ.
"Không ngờ cơ thể em lại phản ứng mãnh liệt như vậy. Thật ngoài dự liệu của anh!"
". . . . . "
Ninh Vi Cẩn dùng sức lúc mạnh lúc yếu, tiết tấu có thể nói hoàn mỹ khiến Trịnh Đinh Đinh quả thật không có cách nào chịu đựng được, đứt quãng nói: "Đủ rồi mà. . . . . anh dừng lại đi!"
Ninh Vi Cẩn buông tay, vén cao áo ngủ của cô đến ngực, ánh mắt chăm chú nhìn tất cả vẻ phong tình của cô, trầm giọng nói: "Em quên thân phận của anh rồi. Anh cũng chỉ đang hưởng thụ quyền lợi của kim chủ mà thôi. Mà dường như em không có tư cách cự tuyệt đâu!"
Anh nói xong thì vùi đầu vào ngực cô, dịu dàng hôn lên vết sẹo trên ngực kia. Sau đó nghiêng cằm, vừa định ngậm lấy nụ hoa hết sức mê người xinh đẹp kia thì điện thoại trong phòng khách vang lên khiến anh cau mày khó chịu.
Trịnh Đinh Đinh nhân cơ hội này đẩy anh ra, hơi thở gấp gáp mà chống người lên, vôi vàng chỉnh đốn lại quần áo, đứng dậy bước nhanh ra nhận điện thoại.
Thật ra thì cô không phải vội nghe điện thoại chỉ muốn cắt đứt ngọn lửa càng lúc càng bùng cháy dữ dội trong ánh mắt Ninh Vi Cẩn. Dưới tình cảnh không thể ngăn cản kia, cô cũng không thể đảm bảo bản thân sẽ không phóng túng, trầm luân cùng anh.
"A, mẹ! Con đang ở nhà mà!" Trịnh Đinh Đinh nói rồi liếc mắt dò xét Ninh Vi Cẩn. Anh an tĩnh ngồi trên ghế salon, một tay dựa lên lưng ghế, một tay chống trán. Bề ngoài cực kỳ ưu nhã, thong dong, duy chỉ có ngọn lửa dục vang trong mắt chưa tan hết đã nói rõ trong đầu anh đang nghĩ gì.
"Chỉ có con thôi sao?" Túc Minh Quyên nhạy bén nhận ra giọng con gái có gì đó khác thường.
"Cái đó, anh ấy cũng ở đây ạ!"
"Giáo sư Ninh?"
"Vâng!"
"Mau để cậu ấy nghe điện thoại. Mẹ có chuyện muốn nói, mau lên !"
Trịnh Đinh Đinh buồn bực sau đó ra hiệu kêu Ninh Vi Cẩn đến nhận điện thoại.
Ninh Vi Cẩn đứng dậy đi đến, nhận lấy điện thoại trong tay Trịnh Đinh Đinh, chủ động chào hỏi với Túc Minh Quyên. Sau đó chăm chú lắng nghe Túc Minh Quyên dạy bảo.
"Vâng, con hiểu rồi, cô không cần lo lắng đâu ạ!" Ninh Vi Cẩn nói xong rồi cúp điện thoại.
"Mẹ em nói gì với anh vậy?"
"Không có gì đặc biệt. Cũng chỉ nhắc nhở chúng ta nếu cần thì có thể chọn một khách sạn gì đó, và phải dùng các biện pháp phòng tránh!"
". . . . . " Trịnh Đinh Đinh làm như không nghe thấy, xoay người đi đến bên ghế salon.
Vừa ngồi xuống đã cảm thấy bên hông bị ai siết chặt. Ninh Vi Cẩn đến bên người cô, trong con ngươi viết rõ "Gọi đến thì dễ nhưng đuổi đi thì khó!"
"Hiện giờ chúng ta có thể tiếp tục việc còn đang dang dở chưa?"
Trịnh Đinh Đinh suy nghĩ một chút, thái độ nghiêm túc nói: "Ninh Vi Cẩn, thật sự em chưa sẵn sàng, nhất là hôm nay. Anh thật quá đáng mà, nhân lúc em bị ốm không có cách nào phản kháng mà giở trò!"
Ninh Vi Cẩn trầm mặc, sau đó hỏi: "Ai nói anh nhân lúc người khác yêu đuối mà động thủ hả?"
"Dạ?"
Bàn tay đặt bên hông Trịnh Đinh Đinh hơi dùng lực, ánh mắt nhìn sâu vào tròng mắt trong suốt của cô, nói từng chữ: "Anh cũng chỉ chạm qua rồi sẽ dừng thôi!"
"Chạm qua rồi dừng?"
Ninh Vi Cẩn buông bàn tay đặt trên eo cô. Lại một lần nữa vén cao vạt áo của cô, theo đường cong của cơ thể cô mà dịch chuyển dần lên. Giọng nói thân mật nhưng không thiếu phần nghiêm túc: "Anh sẽ đúng mực. Chỉ cần em không mất khống chế, anh có thể kiểm soát tất cả!"
". . . . . "
Tác giả có lời muốn nói: Thật ra cũng có vài lời thật lòng. Nếu như ánh mắt có thể biến thành thực tế thì giáo sư Ninh của chúng ta đã chiếm được Đinh Đinh trên trăm lần rồi. Dĩ nhiên, anh sẽ không mở miệng thừa nhận trong lòng đang nghĩ cái gì đâu.
Ninh Vi Cẩn giữ đúng lời hứa, chỉ có hành động thân mật với Trịnh Đinh Đinh có chừng mực. Nhưng ngược lại Trịnh Đinh Đinh bị anh trêu chọc cảm thấy cực kỳ khó chịu. Không chịu được mà nhéo hông anh một cái.
Ninh Vi Cẩn nhìn cô cực kỳ mờ ám, bế cô vào phòng ngủ, đặt lên giường, đắp kín chăn, nhẹ nhàng nói: "Ngủ một giấc đi, sáng mai tỉnh dậy em sẽ cảm thấy thoải mái hơn. Anh về trước, có gì gọi điện cho anh!"
Trịnh Đinh Đinh gật đầu một cái.
Ninh Vi Cẩn tắt đèn, Trịnh Đinh Đinh nhắm mắt lại, an tâm ngủ, trong không khí vẫn còn có thể cảm nhận được hơi thở thuộc về anh.
Ninh Vi Cẩn lái xe về nhà. Lúc mở cửa, Ninh Vi Tuyền từ lầu hai bước xuống.
"Anh về rồi sao? Anh ăn cơm tối chưa ạ?"
"Chưa!"
"Anh muốn ăn gì? Em gọi mang tới!"
"Tùy em!" Ninh Vi Cẩn đổi giày.
"Được rồi ạ!" Ninh Vi Tuyền bước đến bên tủ lạnh, lấy số điện thoại giao thức ăn nhanh.
"Đúng rồi! Em giúp anh mua mấy thứ ghi trên này." Ninh Vi Cẩn đi tới, lấy một tờ giấy nhớ trong ví da đưa cho Ninh Vi Tuyền.
"Rượu Mao Đài, sữa bổ sung can xi, trà Kim Tuấn Mi. . . . . Đây là cái gì ạ?" Ninh Vi Tuyền cầm tờ giấy, tò mò hỏi.
"Quà ra mắt ba mẹ Đinh Đinh!"
Ninh Vi Tuyền nghe vậy cả