Pair of Vintage Old School Fru
Tình Cạn Người Không Biết

Tình Cạn Người Không Biết

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325053

Bình chọn: 7.00/10/505 lượt.

i hơi xấu hổ, "Ở bên này!"

"Thật xin lỗi! Tôi tìm lộn người." Ninh Vi Cẩn nói xong, sải chân bước đến chỗ đối tượng hẹn hò chân chính.

Trịnh Đinh Đinh cúi đầu nhìn chiếc áo len màu đỏ trên người mình, nghĩ thầm,

sớm biết như thế cô nên mặc một chiếc áo len mới tím để tránh hiểu lầm

như thế.

Cầm ly trà, uống một ngụm, lại nghĩ: Tần suất giáo sư Ninh rất cao nha, chắc cũng có liên quan đến yêu cầu của anh ta rồi.

Cô vẫn còn nhớ rõ lời mấy cô thực tập sinh nói, anh ghét phụ nữ trang điểm đậm, đi giày cao gót, làm bộ làm tịch, ghét cô gái thích món thịt heo

kho hành, ghét cô gái thích phim thần tượng. . . . . Nghĩ lại một chút

cô phát hiện cô phạm vào một điều cấm kỵ của anh nha. Cô rất thích phim

thần tượng.

Đợi chút, cái này liên quan gì đến cô chứ?

Trịnh Đinh Đinh khẽ lắc đầu một cái, phục hồi lại tinh thần, lật trang tạp chí.

Bốn mươi phút sau, Tiêu Quỳnh mới xuất hiện, ngồi xuống thì hít một hơi

thật sâu rồi thở mạnh ra: "Mình thật nhớ không khí trong lành ở Vân Nam

nha. Về đến đây cũng không thể nào thích ứng được. Bạn thân mến, cậu đến rồi chắc cũng biết đó, không khí ở thành phố H này ô nhiễm đến mức nào

rồi."

Trịnh Đinh Đinh mỉm cười, rót cho cô một ly trà: "Có bản

lĩnh thì ở đó cả đời đi, không lưu luyến cõi hồng trần vạn trượng này

nữa."

Tiêu Quỳnh sơ sờ lỗ mũi một cái: "Trấn cổ kia thì tốt thật, nhưng nếu không có Starbucks thì mình không thể nào thích ứng được."

"Yên tâm đi, mình hiểu cậu mà. Hồng trần thế tục mới là nơi của cậu." Trịnh

Đinh Đinh đẩy ly trà tới trước mặt cô, "Trấn cổ đó đẹp thì đẹp thật

nhưng cậu chỉ ở được một tháng thôi chứ ở lại đó cả đời, cậu không phát

điên mới lạ đó!"

Hai người nói rất nhiều chuyện trên trời dưới biển, nhưng bất tri bất giác đề tài vẫn không thể tránh thoát hai chữ "Trần Tuần".

"Trần Tuần có liên lạc với cậu không?" Tiêu Quỳnh hỏi.

Trịnh Đinh Đinh lắc đầu.

"Cũng không thèm gọi điện thoại?"

"Không có."

"Vậy thì anh ta thật không có trách nhiệm rồi." Tiêu Quỳnh cau mày, "Mặc kệ

nói thế nào thì anh ta cũng nên nói cho cậu một tiếng. Tại sao có thể

không nói tiếng nào rồi đi như thế chứ? Hay là đi tìm phụ nữ khác? Rốt

cuộc anh ta có coi cậu là bạn gái hay không?"

Trịnh Đinh Đinh cảm thấy lỗ tai ong ong rồi. Cô đưa tay ấn ấn một cái, sau đó nói: "Mình cũng đâu phải là bạn gái của anh ấy!"

Tiêu Quỳnh ngẩn ra, sau đó nhẹ cười: "Sao cậu cứ hạ thấp bản thân như thế chứ? Vẫn yêu hèn mọn như thế sao?"

Trịnh Đinh Đinh nhìn cô.

"Vốn dĩ cho rằng hai cậu có thể tu thành chính quả, cậu cũng được như

nguyện, ai biết. . . . . "Tiêu Quỳnh nói, "Bạn yêu! Lời nói thật không

hề dễ nghe. Lần này khi anh ta tìm cậu, cậu cũng nên suy nghĩ kỹ càng

xem có muốn đón nhận anh ta không? Một khi đón nhận rồi thì cậu phải

chịu một sự thật, có lẽ cả đời này anh ta sẽ không thể nào phủ sạch quan hệ với Ôn Tử Hinh được, cậu chịu được sao? Anh ta sẽ không một lòng một dạ với cậu. Cậu vẫn còn một tình địch rất mạnh, cậu không thấy mệt sao? Quả thật, mình thừa nhận anh đẹp trai, lại hấp dẫn chỉ là những thứ kia có tác dụng gì sao? Anh ta cũng đâu chỉ có mình cậu chứ?"

Trịnh Đinh Đinh trầm mặc.

"Còn nữa, cậu nói cậu biết hắn từ năm lớp mười. Bây giờ cậu đã 24 rồi. Đã 10 năm rồi, nếu nên chuyện gì thì đã sớm thành rồi." Tiêu Quỳnh nói trúng

tim đen của Trịnh Đinh Đinh, nói thêm: "Hai người không có duyên phân.

Mình không tin cậu không hiểu đạo lý này."

Trịnh Đinh Đinh cười

cứng ngắc, nói: "Mình biết chứ, chỉ là ngoài anh ấy mình không tìm được

người tốt hơn. Tự mình cũng không biết tại sao nữa. Ngoài hắn ra, mình

không thể động lòng với những người khác!"

Tiêu Quỳnh lắc đầu: "Xin lỗi vì mình không thể lý giải được. Mình chưa yêu ai, cũng không biết cậu thuộc thể loại gì nữa."

Dứt lời, hai người đều giữ im lặng, Tiêu Quỳnh cầm thìa bạc chậm rãi quấy

ly trà, ánh mắt lại nhìn một đôi nam nữ cách đó không xa. Cô gái mặc áo

len màu đỏ đứng bật dậy, khiếp sợ trừng mắt nhìn bạn trai cô ấy. Một lát sau, khuôn mặt cũng đỏ bừng, nói: "Anh thật là quá đáng!" Nói xong, cô

gái mặc áo len đỏ, cầm ví bước nhanh về phía cửa. Còn anh bạn trai kia

cũng chẳng có ý định đuổi theo người đẹp, chỉ ngồi tại chỗ, cúi đầu

nghịch điện thoại di động.

Tiêu Quỳnh cảm thấy khá kỳ lạ, cười lên tiếng, Trịnh Đinh Đinh phục hồi lại tinh thần,

nhìn theo ánh mắt của cô thì thấy đối tượng hẹn hò của giáo sư Ninh đã sớm

rời đi, còn một mình giáo sư Ninh nhàn nhã ngồi tại chỗ, cúi đầu nghịch

điện thoại.

"Bạn yêu! Cậu xem anh đẹp trai đối diện đi, đôi chân

kia đúng là quá mê người nha!" Tiêu Quỳnh nói, "Tao nhã, thon dài, hình

dang cân đối, nhưng cũng rất mạnh mẽ nha!"

Người được bình phẩm giáo sư Ninh chợt ngẩng đầu lên, ánh mắt lại chạm được cái nhìn của Trịnh Đinh Đinh.

Trịnh Đinh Đinh có chút xấu hổ, nhìn sang chỗ khác, nhỏ giọng nói: "Anh ấy chính là bác sĩ làm phẫu thuật cho mình!"

"Không thể nào, trùng hợp như vậy sao? Là anh ta phẫu thuật cho cậu sao? Vậy thì không phải anh ta nhìn thấy hết của cậu rồi?"

"Chuyện này cũng rất bình thường mà. Sau khi nằm lên bàn mổ th