
sờ lui được. Em muốn tìm bác sĩ đáng
tin cậy nhất." Cô bé kia rất kiên trì, thấy Ninh Vi Cẩn không lên tiếng
vươn tay kéo tay áo anh. "Bác sĩ Ninh, anh mổ cho em không được sao?"
Ninh Vi Cẩn rút tay ra, lấy cây bút viết lên bệnh án, giọng nói cực kỳ
bình thản: "Hai tuần này tôi rất bận, không có thời gian ở phòng khám.
Cô có thể gặp bác sĩ Hà để khám, không có vấn đề gì!"
"Em không muốn bác sĩ Hà làm đâu. Em muốn anh mổ, phải là anh mổ!" Cô bé nhất quyết không buông tha, giọng nói có chút tùy hứng. "Em có quyền
chọn bác sĩ mổ. Em muốn chọn bác sĩ giỏi nhất mổ cho em, anh không phải
là bác sĩ uy tín nhất sao? Em muốn chỉ định anh. . . . . anh không mổ
vậy thì em sẽ gặp viện trưởng để khiếu nại!"
"Khiếu nại sao? Cô cứ thử đi đi. Thử xem viện trưởng có thể quản được chuyện của tôi không đã!"
". . . . . " Cô bé nhíu mày, cực kỳ tức giận.
Đứng ở cửa, Trịnh Đinh Đinh sững sờ. Không ngờ hôm nay đến gặp anh lại gặp tình huống như vậy.
Tiểu Trần đang ngồi ghi chép đang sắp bật cười. Ánh mắt nhìn thấy Trịnh Đinh Đinh đang đứng sững sờ trước cửa.
Trịnh Đinh Đinh đứng dựa vào góc, lấy MP3 trong túi xách, chuẩn bị nghe nhạc.
"Hi! Chị đến rồi à?" Tiểu Trần lặng lẽ chạy đến, "Giáo sư Ninh còn một bệnh nhân nữa thôi ạ là rảnh rồi ạ!"
Trịnh Đinh Đinh mỉm cười: "Ừ, chị chờ anh ấy."
Tiểu Trần hạ thấp giọng nói: "Một nữ sinh cấp ba mười tám tuổi, vốn đang khám bệnh ở chỗ bác sĩ Hà. Sau khi nhìn thấy giáo sư Ninh, lại đổi qua
bên này. Lại còn đòi nhất định giáo sư Ninh mổ cho cô bé khiến bác sĩ
Hà cũng cảm thấy dở khóc dở cười nói là chỉ cần giáo sư Ninh còn ở đây
một ngày thì cô ấy sẽ không thể kiếm cơm được nữa rồi."
"Chuyện đó rất thường xuyên xảy ra sao?" Trịnh Đinh Đinh hỏi lại.
"Vâng. Ít nhất là trong nửa năm em thực tập ở đây đã gặp rất nhiều rồi." Tiểu Trần nói, "Ai bảo giáo sư Ninh lại đẹp trai như vậy chứ? Bệnh nhân nữ nào cũng muốn nghĩ biện pháp để chấm mút một chút!"
Trịnh Đinh Đinh "Ách" một tiếng.
"Nhưng mà chị cũng đừng để ý. Giáo sư Ninh cũng rất chính trực. Bình
thường với những nữ sinh từ hai mươi tuổi trở xuống, thầy ấy cũng đề
nghị họ tìm bác sĩ Hà để khám. Trừ phi họ quá kiên trì thì giáo sư Ninh
cũng không ép họ nữa." Tiểu Trần nói rồi mắt nhìn vào bên trong một
chút, rồi nói với Trịnh Đinh Đinh, "Em vào đây, chị đơi thêm một chút,
sắp xong rồi đó ạ!"
Rất nhanh, cô gái kia khoác một ba lô to, nhảy chân sáo đi ra. Lúc đi
tới hành lang còn nghiêm túc nhìn về phía bức ảnh của Ninh Vi Cẩn, vươn
tay vuốt ve một chút rồi mới rời đi.
Chờ Ninh Vi Cẩn đi ra ngoài cũng khá muộn rồi. Anh nói với Trịnh Đinh Đinh, "Anh dẫn em đến căng tin bệnh viện ăn cơm!"
Dọc đường đi, Trịnh Đinh Đinh cũng hỏi về cô bé mười tám tuổi kia.
"Anh sẽ mổ cho cô bé đó sao?"
"Nếu như cô bé yêu cầu thì dĩ nhiên rồi!" Ninh Vi Cẩn trả lời, "Đây là công việc của anh. Anh sẽ không từ chối!"
Trịnh Đinh Đinh hơi trầm mặc một chút. Chẳng biết tại sao cô cảm thấy có chút kỳ quái, sau đó nhỏ giọng nói thầm: "Cô bé chỉ vì anh thôi."
"Em nói gì?" Ninh Vi Cẩn không nghe rõ.
"Không có gì!" Trịnh Đinh Đinh đáp, "Thật ra thì em muốn hỏi anh có được sự ưu ái của bệnh nhân nữ trong lòng có thấy thỏa mãn không?"
Lần này, Ninh Vi Cẩn dừng bước, nhìn Trịnh Đinh Đinh một chút rồi hỏi cô: "Em để ý đến công việc của anh sao?"
"Không phải!" Trịnh Đinh Đinh phủ nhận theo bản năng. Một lát sau lại
trực tiếp thừa nhận, "Được rồi, là em có chút. . . . . một chút như vậy, cảm thấy có chút là lạ!"
Ninh Vi Cẩn nắm lấy tay Trịnh Đinh Đinh, trịnh trọng nói: "Trịnh Đinh
Đinh, đây là công việc của anh. Anh không có quyền nói không, em hiểu
không?" Anh vừa nói vừa từ từ siết chặt lại bàn tay cô, "Đừng suy nghĩ
quá phức tạp!"
Trịnh Đinh Đinh như có điều suy nghĩ cuối cùng cũng gật đầu một cái.
Nếu lúc đâu đã chấp nhận tìm hiểu anh, vậy cũng đã chuẩn bị tâm lý rồi.
Anh là bác sĩ chuyên nghiệp, nghiêm túc khoa vú, mỗi ngày đều ngắm nhìn
chỗ đó của phái nữ mà. Đây là công việc của anh, cô phải hiểu.
Gần sáu giờ, căng tin bệnh viện rất vắng vẻ. Trịnh Đinh Đinh vừa ăn cơm
vừa kể chuyện cười mà cô đọc được trên web cho Ninh Vi Cẩn nghe.
"26 chữ cái tiếng anh, ET đi rồi thì còn mấy? Đoán không ra phải không?
Ha ha, còn 21 chữ, vì ET ngồi UFO đi nha. Này, sao anh không cười hả?
Suốt ngày trưng bộ mặt lạnh lùng như vậy không tốt cho sức khỏe đâu
nha!"
"Ninh học trưởng!"
"Trịnh Đinh Đinh nghe tiếng quay đầu lại nhìn, hóa ra là Thư Di Nhiên."
Thư Di Nhiên không thèm quan tâm đến Trịnh Đinh Đinh, nói với Ninh Vi
Cẩn: "Anh có thời gian không? Em có chuyện muốn nói với anh!"
Ninh Vi Cẩn rót cho Trịnh Đinh Đinh một chén nước, giọng nói hơi lạnh
nhạt: "Lát nữa tôi phải đưa cô ấy về, nếu chuyện liên quan đến công việc thì ngày mai nói đi!"
Thư Di Nhiên cười có chút tự diễu, sau đó đi đến quầy gọi đồ ăn.
Trịnh Đinh Đinh uống một ngụm nước, sau đó thản nhiên nói: "Giáo sư Ninh, anh rất được hoan nghênh nha!"
Ninh Vi Cẩn uống một hớp trà từ chối cho ý kiến.
Trịnh Đinh Đinh nhìn thấy Thư Di Nhiên mua xong đồ ăn, tìm một chỗ ngồi
xuố