Snack's 1967
Tình Đầu Cấm Kỵ

Tình Đầu Cấm Kỵ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322553

Bình chọn: 9.5.00/10/255 lượt.

được nhìn mặt ba nó, dù sao từ nay về sau tôi cũng không muốn gặp lại anh ấy.”

Diệp Hiểu Hàm biết mình có ở lại cũng hoàn toàn không thay đổi được điều gì, nhưng có thể nhìn anh thêm hai ngày cũng

đã không tệ, vì lần trước rời đi, cô có chút kích động, lần này cô sẽ

nói lời tạm biết, để mình có thể thật sự yên tâm.

Âu Dương Cảnh

Húc chỉ có thể cười nhạo Triệu Trạch Duệ ngu ngốc, tại sao rõ ràng như

vậy mà vẫn không nhận ra? Nhưng anh đã sắp xếp xong tất cả, nhất định

cậu ta có thể nắm lấy!

“Được! vậy cô nên biết tôi làm vậy là vì mục đích gì, mà tôi cũng chỉ có thể giúp đến đây, sau này cũng không tham dự vào nữa.”

Diệp Hiểu Hàm gật đầu, nói một tiếng cảm ơn.

“Nhưng hai ngày này, cậu ấy có thể sẽ đối xử với cô không được tốt lắm, mong

cô có thể hiểu.” Âu Dương Cảnh Húc lo lắng tâm tình cô có thể không được ổn định, dù sao tình trạng thân thể của cô bây giờ cũng không giống

trước.

“Tôi có thể chăm sóc cho bản thân.” Diệp Hiểu Hàm nhìn về

phía căn phòng, lúc này Triệu Trạch Duệ đang nói gì đó với Trang Bác

Hào, hiển nhiên là không đúng với điều anh mong muốn nên anh nhìn chằm

chằm vào Trang Bác Hào.

Lần này có thể là lần cuối cùng cô nhìn

thấy anh, cũng là cơ hội để đứa bé trong bụng biết ba nó là ai, cô cũng

nên cho mình một cơ hội, nếu quả thật không thích hợp, vậy hai người

thật sự chia tay, về sau không gặp lại nữa.

“Em ra ngoài! Anh không cần em chăm sóc!” Triệu Trạch Duệ tức giận ném khăn lòng về phía cô.

Anh chưa bao giờ nói muốn cô chăm sóc mình, tại sao cô lại tự muốn lau

người cho anh? Nơi này có rất nhiều người chăm sóc anh, hoàn toàn không

cần đến cô, tại sao cô vẫn không chịu về nhà, lại muốn ở lại đây?”

Dù anh biết hiện tại cô đang ở phòng cách vách, nhưng chính vì gần như

vậy, mới có thể khiến anh suy nghĩ lung tung, khiến anh muốn đến gần cô, muốn cô trở lại bên cạnh mình, nhưng anh biết như vậy là hoàn toàn

không được, anh và cô là chuyện không thể, dù là phương diện nào cũng

không thể.

Triệu Trạch Duệ vẫn kiên trì với suy nghĩ của mình, mắt nhìn chằm chằm Diệp Hiểu Hàm.

Diệp Hiểu hàm cũng nhìn anh chằm chằm.”Tùy anh có muốn hay không! Dù sao

cũng sẽ không có ai đến chăm sóc anh, Húc đã đuổi hết những người chăm

sóc anh, chỉ còn em ở lại đây.”

Bọn họ đang làm gì vậy? Biết rõ

là anh không thích, anh cũng đã nói với Trang Bác Hào rồi, lại có thể

không có chút tác dụng nào.

Diệp Hiểu Hàm cũng không hiểu, tại

sao anh lại luôn kháng cự cô? Chẳng lẽ anh sợ cô sẽ lại tiếp tục quấn

lấy anh không chịu rời? Vậy anh yên tâm, cô sẽ không ngu ngốc như vậy.

Cô ngồi ở mép giường, băng gạc trên đầu Triệu Trạch Duệ đã được tháo ra,

chỉ có hai chân là vẫn chưa thể di chuyển, anh cũng đã ngồi dậy được.

“Chúng ta ra ngoài đi dạo, cả ngày ở trong phòng chán muốn chết!” Diệp Hiểu

Hàm hất đầu, đi ra cửa gọi người mang xe lăn của Triệu Trạch Trạch Duệ

đến, như vậy cô mới có thể đẩy anh ra ngoài.

Cảnh sắc nơi đây rất đẹp, cô luôn thừa dịp anh ngủ chạy ra ngoài này ngắm cảnh, cũng muốn

khiến tâm trạng phiền muộn của cô sáng sủa hơn một chút.

Dù hai

ngày nay, ở chỗ này ăn tốt ngủ tốt, nhưng khi cô nhìn thấy anh, tâm

trạng cô cũng không vui nổi, kể từ sau khi cô biết anh bị thương, chưa

có ngày nào cô yên tâm, cô sợ, sợ anh không thể bình phục, nhưng tất cả

mọi người ở đây đều đảm bảo với cô Triệu Trạch Duệ nhất định sẽ tốt lên.

Quan trọng hơn là mấy ngày này, ánh mắt anh nhìn cô không phải là căm hận

ghét bỏ, ngược lại, ánh mắt mang phần khổ sở, rốt cuộc là vì sao? Nếu

như nhìn thấy cô thật sự khiến anh khổ sở, vậy sao ban đầu lại đối với

cô như vậy?

Cô đẩy anh vào trong vườn hoa, cô ngồi xuống một chiếc ghế dài bằng gỗ, hơi híp mắt nhìn lên không trung.

Triệu Trạch Duệ nhìn gò má của cô, dưới ánh mắt trời, cô có vẻ thành thục, có hương vị của một người phụ nữ, hoàn toàn không phù hợp với lứa tuổi của cô, nhưng không phải vì già, cô thật sự rất đẹp.

Diệp Hiểu Hàm thu ánh mắt của mình lại, nhìn về phía Triệu Trạch Duệ.

Cô cảm thấy nên cho cả hai bên một cơ hội, nếu như anh không còn yêu, cô

lập tức rời đi. Còn nếu như suy nghĩ của anh với cô thay đổi, cô sẽ ở

lại, hơn nữa còn nói cho anh biết tất cả, nhưng có thể sao? Câu trả lời

của anh sẽ thay đổi vì hai tháng chiến tranh lạnh này sao?

“Ngày

đó, lời của anh là thật sai? Thật sự anh chưa từng yêu em?” Diệp Hiểu

Hàm biết anh sẽ không trả lời, nhưng nếu lần thứ hai kết quả của câu hỏi vẫn như cũ, cô thật sự sẽ chết tâm.

Lần trước là do cô quá kích động, lần này cô chắc chắn sẽ xử lý tốt.

Triệu Trạch Duệ cau mày nhìn cô, tại sao lúc hỏi, cô lại không có chút mong

đợi? Chẳng lẽ cô cảm thấy đáp án này không cần thiết sao? Nếu không quan tâm, tại sao còn muốn hỏi?

“Hàm Hàm, anh…” Thật ra thì anh hoàn toàn còn chưa nghĩ ra nên trả lời thế nào.

Đáp án chân chính luôn ở trong lòng anh, nhưng anh không dám cũng không thể nói cho cô biết, anh không nhìn ra suy nghĩ trong lòng cô lúc này, cũng không biết cô hỏi là có ý gì.

Huống chi nếu anh trả lời là vẫn

luôn yên, hai người vẫn có thể quay lại sao? Ban đầu, lú