
Vĩ đưa cho Ninh Tiểu Thuần cái vợt, tiếp tục nhiệt tình, “Nhìn thẳng lưới, hai chân mở, hơi thu vai, phần gối thả lỏng, thân trên hơi chúi ra trước, trọng tâm đặt trên đầu ngón chân. Được rồi, chính là vậy, tay phải nắm nhẹ cán vợt, tay trái cầm chặt vợt, đặt vợt cao ngang giữa rốn và ngực.”
Ninh Tiểu Thuần không cách nào từ chối, đành phải làm theo lời Lư Vĩ tạo tư thế, ai ngờ Lư Vĩ lòng tham không đáy, quấn ra sau lưng cô, đứng sát cô, hai tay nắm tay cô, thân mật dạy cô làm thế nào đánh bóng. Hắn đứng như vậy, giống như cô dựa vào ngực hắn, thật đen tối, thật xấu hổ.
“Hai khuỷu tay chạm nhẹ bên sườn, mắt nhìn kĩ trái bóng. Quan trọng là cơ thể phải thả lỏng, vai và tay cầm cũng phải thả lỏng, gồng cứng là không thể nào vung vợt được. Cần căn cứ quả bóng đến để phản ứng, để tay thuận đánh trả, còn có thể có động tác nhảy bật người nữa.” Lư Vĩ tiếp tục mặt không đỏ tim không đập nhanh chỉ bảo, nhưng ánh mắt hắn lại tiết lộ thần sắc, bên trong có ý cười thực hiện được quỷ kế.
Ninh Tiểu Thuần không thể động đậy, toàn thân cứng ngắc, bị hắn cầm hai tay, bị động làm động tác tung bóng. “Tôi, tôi không học được.” Cô muốn né khỏi ngực hắn.
“Sao có thể bỏ dở nửa chừng được chứ, chúng ta tiếp tục học, cô sẽ học được ngay.” Lư Vĩ không buông tha.
“Thật sự không cần, tế bào vận động của tôi không phát triển. Á, tôi muốn đi toalet...” Ninh Tiểu Thuần viện lí do lung tung.
“Khụ.” Tiếng ho nhẹ từ sau vang lên, mang theo bất mãn. “Hai người đang làm gì vậy?” Cung Triệt nói chuyện điện thoại xong quay lại, thì thấy cảnh họ thân mật ôm ôm quàng quàng. Anh ra phía trước họ, khoanh tay nhìn họ hỏi.
“À, Cung tổng hả, tôi đang dạy cô Ninh cách đánh bóng.” Lư Vĩ cười cười nói.
Ninh Tiểu Thuần thấy Cung Triệt, tựa như thấy cứu tinh, ánh mắt đáng thương ném về phía anh. Cung Triệt nhíu chặt mày, nói với Lư Vĩ: “Giám đốc Lư, chúng ta đánh một hiệp đi.” Rồi kéo tay Ninh Tiểu Thuần, tách cô khỏi Lư Vĩ, nói: “Trợ lý Ninh giúp chúng tôi lấy nước uống đến đây đi.”
“Được.” Ninh Tiểu Thuần tuân lệnh, vội vàng rời khỏi hiện trường, tránh xa nhân vật nguy hiểm.
Lúc cô cầm mấy chai nước trở lại, trận đấu của hai người đã bắt đầu. Cung Triệt vững vàng trên sân, vừa nhìn đã biết là lão tướng kinh nghiệm đầy mình. Lư Vĩ đứng trên sân, tay cầm vợt, tràn đầy tự tin, như dáng vẻ nhất định phải có của quán quân. Ninh Tiểu Thuần lẳng lặng đến đường biên sân bóng, làm người xem.
Cung Triệt thấy Ninh Tiểu Thuần đến, nhìn cô một cái, rồi dời mắt trở lại sân bóng. Lư Vĩ cũng nhìn Ninh Tiểu Thuần, cười rực rỡ, bắt đầu phát bóng.
Trận đấu bắt đầu, Lư Vĩ phát mấy quả Cung Triệt đều đón được rất nhẹ nhàng, thành thạo, điều này làm hắn khó chịu. Đúng lúc này Cung Triệt chợt vung thẳng vợt, nhảy lên, trái bóng nhanh như chớp xẹt qua Lư Vĩ, gọn gàng linh hoạt đánh cú quyết định. Lư Vĩ chậm một nhịp, không kịp đỡ, suýt nữa té lăn trên sân. Sau đó Cung Triệt mấy lần đánh bóng làm Lư Vĩ khí thế hùng hổ xẹp lép, Lư Vĩ sắp không chịu được nữa.
“A, lợi hại thật...” một cô gái đi qua nói.
““Đúng đó, đánh rất đẹp, rất đẹp trai.” Cô kia phụ hoạ.
Lư Vĩ căm giận bất bình liếc mắt về phía khách xem bên ngoài, nghĩ thầm chẳng lẽ hắn thua dưới tay Cung Triệt ư? Hắn còn muốn tỏ rõ phong thái trước mặt trợ lý Ninh mà, sao có thể làm mắt cô ấy dính trên người Cung Triệt được? Thế là, Lư Vĩ muốn thể hiện bản lĩnh xuất chúng của hắn, hắn tự nhận mình có cú phát bóng cực mạnh ── “bom bay”.
Hắn duỗi thẳng tay, dùng sức vung vợt, cái vợt màu vàng tựa như cánh quạt vút mạnh. Gió rất hợp lúc thổi ào, làm người ta bị ảo giác, cảm thấy cái vợt phát ra tiếng gió, cỏ và lá cây chung quanh tốc lên, bay múa trong gió.
“Woawoaaaa...”
“Hình như lợi hại nha!” Hai cô gái bên ngoài thảo luận.
Lư Vĩ có chút đắc ý, hai mắt phát ra tia sáng hưng phấn, hắn đột nhiên hét to “Xẹt ── nhanh!” trái bóng tung lên, vợt vút cao thuận thế đập vào trái bóng. Trái bóng này giống bom bay vèo đi, bằng tốc độ xé gió bay về phía Cung Triệt!
Người ngoài sân hăng hái xem trận đấu, dù cách đó không xa truyền đến tiếng nói chuyện ồn ào của nhân viên bảo vệ và một người đàn ông đội mũ lưỡi trai, mọi người cũng không bận tâm, hoàn toàn bị nhất cử nhất động hai người trên sân làm căng thẳng. Ninh Tiểu Thuần đứng một bên, nhìn chăm chăm trái bóng xé gió, tự nhiên hồi hộp.
Cung Triệt lại lạnh lùng mím miệng, trong đôi mắt đen sâu là hờ hững mà bình tĩnh, tầm mắt anh bám chặt hướng trái bóng, rồi thân thể nhẹ nhàng nhảy, hai chân hơi cách mặt đất, vạt áo màu xanh như cánh chim theo động tác của anh phất lên rồi rơi xuống. Cánh tay thon dài mạnh mẽ rất nhanh mà đẹp đẽ giơ lên, hoàn mỹ uyển chuyển vung về trái bóng, đánh qua trở lại! Trái bóng mang theo luồng gió, như mài nóng không khí.
Lư Vĩ nhìn chằm chằm trái bóng bay vút tới, chợt thấy căng thẳng, tay run lên, nhưng không thể đón được, trái bóng xẹt qua tai hắn, minh chứng hắn thất thủ.
“Woa──” Mọi người ồ lên, không khí sân bóng nóng lên, người xung quanh đang chơi cũng ngừng lại, thưởng thức trận đấu này.
Ninh Tiểu Thuần kích động, cũng vỗ t