XtGem Forum catalog
Tinh Khôi Và Nồng Nhiệt

Tinh Khôi Và Nồng Nhiệt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3210062

Bình chọn: 8.5.00/10/1006 lượt.

ay theo mấy cô chung quanh.

“Vừa rồi chỉ là làm nóng!” Lư Vĩ suy sụp, lầm bầm. Hắn như con khỉ bị chọc giận, chân giậm nhảy, không cam lòng ra sức tung bóng, lại đánh cú “bom bay” tuyệt kĩ sở trường của hắn về Cung Triệt!

Cung Triệt không tốn sức đánh trả, nhanh chóng đưa bóng trả lại, Lư Vĩ dốc toàn lực, lao về hướng bóng, lại đánh ngược trở qua. Cung Triệt bước lên một bước dài, nhẹ nhàng vung tay, vợt chuẩn xác đánh trúng bóng, Lư Vĩ thất tha thất thểu lao theo, thoát hiểm đón được.

“Quá... quá mạnh... Hắn có phải là người không?” Hắn tru như sói trong bụng.

Tình hình thi đấu càng lúc càng gay cấn, chỉ thấy trái bóng nho nhỏ như ngôi sao xanh, xẹt qua xẹt lại. Lư Vĩ đẹp đẽ đánh bóng xoáy mạnh thì Cung Triệt nhảy lên, đường bóng uốn lượn, lần này bóng như khối đá xẹt thẳng vào hướng Lư Vĩ, đánh ngay giữa bụng hắn, làm hắn lùi ra sau, vẻ mặt đau đớn, mới đầu hắn còn đắc ý vênh váo giờ nếm quả đắng. Bóng từ bụng văng ngược ra, rớt xuống đất phát ra tiếng bộp.

Mọi người nhìn tình huống trước mắt, trong một lúc không kịp phản ứng, hoá đá tại chỗ. “Woa, thắng rồi.” Không biết ai hét lên, mọi người sực tỉnh, vỗ tay lốp bốp.

Cung Triệt mỉm cười như gió xuân ấm áp, giết chết mọi người, nhưng Ninh Tiểu Thuần lại cảm thấy nụ cười của anh là đắc ý là do đạt được ý đồ xấu. Cung Triệt từng bước một đi về phía Lư Vĩ, lúc này Lư Vĩ còn ôm bụng vật vã ngồi bệt trên đất, Cung Triệt dừng lại trước mặt hắn, vươn tay, lịch sự kéo hắn đứng lên, “Cảm ơn giám đốc Lư.”

Lư Vĩ không tiếp nhận, hậm hực đứng lên, giả vờ giả vịt nói: “Cung tổng không cần phải khách khí, do anh có thực lực.” Nói xong thất tha thất thểu đi về ghế cách đó không xa ngồi, cầm khăn mặt lau mồ hôi. Mọi người thấy hết chuyện, lưu luyến giải tán.

Ninh Tiểu Thuần nhìn Lư Vĩ thương hại, vọt đến cạnh Cung Triệt, đưa khăn, “Anh thật lợi hại nha.”

Cung Triệt nhận khăn, khoé miệng khẽ nhếch lên thành một vòng cung nhỏ, “Quá khen.”

Ninh Tiểu Thuần mở nắp chai nước, đưa cho anh, Cung Triệt cười, nói cảm ơn rồi ngửa đầu uống. Ninh Tiểu Thuần đứng một bên nhìn động tác Cung Triệt lau mồ hôi uống nước, trong lòng dâng lên chút kì lạ nhưng mang theo hưng phấn. Cô nhớ trong tiểu thuyết thường xuất hiện tình tiết, nam chính thi đấu, nữ chính cầm khăn và nước uống đứng ngoài sân, vì anh ta hò hét cổ vũ, trong mắt chỉ một mình nam chính, không chứa được người khác. Đến lúc nam chính rời sân, cô liền bước đến đưa khăn đưa nước, hai người đứng ngoài sân bóng, hoàn toàn không ngó ngàng đến đám đông ồn ào, nhìn nhau cười, hạnh phúc dạt dào.

Hình ảnh này biết bao nhiêu cô gái ao ước. Ninh Tiểu Thuần mắt sáng như sao, nhìn chằm chằm Cung Triệt đến xuất thần.

“Có muốn anh dạy em chơi không?” Cung Triệt chợt hỏi.

Ninh Tiểu Thuần sực tỉnh, gật gật, nói: “Muốn.” Cô cầm cây vợt, vẻ mặt tươi cười, dáng người nhẹ nhàng, sôi nổi chạy ra sân.

Cung Triệt quay lại, liếc Lư Vĩ cách đó không xa một cái, vỗ vỗ cây vợt, đến chỗ Ninh Tiểu Thuần.

À, là anh cố ý đánh trúng bụng Lư Vĩ, ai bảo hắn dám để tay bậy bạ. Phù, xem ra anh thành người xấu mất rồi... Sau sự kiện tennis, Lư Vĩ dáng vẻ bệ vệ co lại không ít, Ninh Tiểu Thuần có được một chỗ yên tĩnh, nhưng hắn lại làm khó làm dễ trong công việc, kéo dài quyết định kế hoạch, không cho câu trả lời xác đáng. Ninh Tiểu Thuần nóng nảy, trái ngược với Cung Triệt nhàn nhã điềm tĩnh, không lo âu chút nào, ung dung tự tại. Có thời gian rảnh thì đến công ty con, hoặc là lái xe đi hóng gió, chở cô đi dạo, rất hoan hỉ.

“Đã đến ngày thứ Năm rồi.” Một hôm nọ Cung Triệt lại chở Ninh Tiểu Thuần đến chỗ ngắm cảnh, Ninh Tiểu Thuần không nhịn nổi cằn nhằn.

“Lá phong chỗ này sao thế này, có đẹp hơn chỗ Hương Sơn Bắc Kinh không?” Cung Triệt nhặt một lá phong rụng xuống nói.

Cô chưa từng đến Hương Sơn Bắc Kinh, không nhìn thấy sao so sánh được. Nhưng nơi này rõ ràng rất đẹp, đập vào mắt chính là, từng mảng từng mảng rừng phong đỏ ối, nhìn từ xa, như Hoả Diệm Sơn. Lá phong phất phơ trong gió, gật đầu mỉm cười với người đi đường. Cô nhặt một lá, cẩn thận quan sát, một tấm lá phong do bảy cánh lá tạo thành, mép lá hơi thô, cọng màu đỏ hẹp dài, như một bàn tay xoè ra. Lá phong mùa xuân là màu xanh biếc, nhưng đến mùa thu liền dần dần biến thành màu đỏ. màu đỏ của lửa, như một ma pháp sư, cực kì xinh đẹp.

“Đẹp.” Ninh Tiểu Thuần đáp, chỉ đơn giản vì lá phong đẹp, không hề so sánh.

“Đẹp thì tốt rồi, em cứ ngắm đi, xem như nghỉ phép, không cần sốt ruột. Ngày mai chắc chắn sẽ có câu trả lời xác đáng.” Cung Triệt ngẩng đầu nhìn Ninh Tiểu Thuần nói.

Ngày mai? Anh là Gia Cát Lượng hả, có thể đoán trước chuyện tương lai sao? Hay là anh đã chuẩn bị ngay từ đầu, đã tiên liệu trước? Ninh Tiểu Thuần đau đầu, nghĩ mãi không ra. Level của Đại thần nghiệp dư như cô không thể đạt đến, vì vậy cô không suy nghĩ nữa. Nhưng Ninh Tiểu Thuần nghe hai chữ nghỉ phép, nghĩ đến một chuyện, bèn nịnh nọt nói: “Tổng giám đốc tôn kính, mấy ngày nữa em muốn xin nghỉ phép.”

“Có chuyện gì à?” Cung Triệt dời mắt sang cô.

“Du lịch tốt nghiệp.” Gần đây nhóm QQ lớp cứ luôn nháng lên,