Old school Easter eggs.
Tình Muộn 2

Tình Muộn 2

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329060

Bình chọn: 7.5.00/10/906 lượt.

c gặp mặt chưa hẹn trước.”

Trương Tân nói: "Vậy nếu như bà ấy muốn hẹn gặp mặt trước, thì sắp xếp như thế nào?"

Cố Trì Tây cười lạnh, "Lịch trình làm việc của tôi cũng không để ở đó, cậu cứ dựa theo trình tự mà sắp xếp cho bà ấy một ngày đi.”

Trương Tân lấy điện thoại trong túi ra, nhìn một lát rồi nói, "Gần đây nhất là vào ngày 18 tháng sau, cách hôm nay ba tuần.”

Cố Trì Tây phất tay, "Đi đi, nếu bà ấy muốn hẹn gặp, thì nói thời gian này.”

Trương Tân rời khỏi văn phòng, đi xuống tầng, quả nhiên Uông Tiểu Kinh muốn hẹn trước thời gian gặp mặt, khi bà ấy nghe thấy thời gian gặp mặt là 18 tháng sau thì tức tới mức méo miệng.

"Tôi đứng ở đây chờ ông ta, khi nào ông ta ra?" Uông Tiểu Kinh lạnh lùng nói.

"Rất xin lỗi, Cố tổng không tiếp người nào chưa hẹn trước.” Trương Tân lạnh lùng nói.

"Tôi tìm ông ta nói chuyện riêng! Tôi là vợ ông ta!" Uông Tiểu Kinh giận dữ hét lên, liều mạng đẩy Trương Tân ra, chạy tới chỗ cửa quẹt thẻ ra vào trước công ty.

Cái cửa quẹt thẻ ra vào kia không khác gì so với cái ở tàu điện ngầm, công nhân viên ở công ty phải có thẻ ID của công ty mới có thể quẹt thẻ vào, nếu là khách từ bên ngoài tới thì phải tới quầy tiếp tân lấy xác nhận tương đương với ID. Uông Tiểu Kinh xông vào, kết quả là thiết bị báo động đỏ của cửa quẹt ID sáng lên, sau đó là những tiếng còi chói tai phát ra, âm vang khắp cả đại sảnh.

Một đám bảo vệ cầm côn cảnh sát vọt ra, không chút khách khí ngăn cản đường đi của Uông Tiểu Kinh.

"Uông tổng, bây giờ bà làm như vậy là phạm tội xâm nhập bất hợp pháp, mong bà tự trọng.” Trương Tân đi tới, vẻ mặt không chút thay đổi nói.

Uông Tiểu Kinh cười lạnh, "Xâm nhập bất hợp pháp sao? Được thôi, tôi sẽ xâm nhập bất hợp pháp! Cố Trì Tây, ông có bản lĩnh thì cũng nhốt tôi vào tù đi! Đúng lúc tôi có thể vào đó làm bạn với Lâm Lâm!"

"Bà muốn vào đó làm bạn với Lâm Lâm sao? Thật đúng là người mẹ tốt.” Cố Trì Tây mang vẻ mặt điềm đạm từ bên trong đi ra, bảo vệ xung quanh thấy ông chủ lớn đi ra, đều vội vàng thu lại côn cảnh sát, đứng sang một bên.

Uông Tiểu Kinh nhìn thấy Cố Trì Tây, đôi mắt đỏ lên, "Cố Trì Tây, ông mau thả con gái tôi ra!"

Cố Trì Tây cười cười, "Tôi cũng không phải là cảnh sát, sao có thể thả người? Lâm Lâm là người bị tình nghi phạm tội, có bị cảnh sát đưa đi điều tra cũng là đúng với pháp luật, có trách cũng chỉ có thể trách bà làm mẹ mà không dạy dỗ con cho tốt, có liên quan gì tới tôi chứ.”

Lửa giận trong mắt Uông Tiểu Kinh bỗng hóa thành sự lạnh lẽo đau thương đến vô tận, "Cố Trì Tây, rốt cuộc ông muốn làm gì? Ông nói đi, tôi sẽ đồng ý tất cả.”

Cố Trì Tây quay đầu nhìn bà một cái, cười nói: "Vậy còn phải xem thành ý của bà đã. Nhớ rõ lần sau đừng có xông vào nữa, dù gì bây giờ bà cũng là một tổng giám đốc.”

Nói xong hắn liền cùng Trương Tân đi ra đại sảnh, ngồi lên xe rời khỏi đó.

Cố Lâm Lâm ở trong trại giam chờ một tuần, khí thế kiêu ngạo đã biến mất như chưa từng tồn tại. Cô ta chỉ ngồi co ro trong căn phòng nhỏ với bốn vách tường, lỗ tai tiếp tục lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Chỉ cần nghe thấy tiếng bước chân như có như không xuất hiện, cô ta sẽ lập tức chạy lại cửa hô to, "Có phải ba tôi tới đón tôi không! Ba tôi đâu rồi?!"

Các quản ngục đã sớm quen với phản ứng như kẻ thần kinh của cô ta, thỉnh thoảng họ cũng sẽ cảm thán một câu, ba của cô gái này là ai chứ?

Uông Tiểu Kinh nhìn con gái mình qua lớp kính dày, thấy con gái tiều tuỵ nhợt nhạt, trái tim bà lại đau nhói. Trại tạm giam này là nơi cuộc đời Uông Tiểu Kinh bà hận nhất, bà từng nghĩ tới sẽ có một ngày khi bà chết đi, bà sẽ đem tất cả tài sản của mình ra mua bom, làm nổ tung tất cả trại giam ở thành phố A.

Hai mươi mốt năm trước, bà còn không lớn hơn Lâm Lâm bây giờ, mỗi ngày đều phải chạy tới chạy lui tìm người giúp cho Trịnh Bình Đông. Bà còn nhớ rõ từng câu bà đã nói với Trịnh Bình Đông, "Nhanh thôi, anh cũng sắp được thả ra rồi!" "Lần này em tìm được đúng người rồi, bọn họ nhất định có thể cứu anh ra!" "Bình Đông, anh nhất định phải chịu đựng, vì đứa con chưa sinh ra đời của chúng ta!"

Thời gian thắm thoắt thoi đưa, đảo mắt cái đã 21 năm.

Con gái của bọn họ cuối cùng cũng bình an ra đời và lớn lên.

Nhưng giờ đây, bà đang ưu sầu nhìn xuyên qua lớp kính dày quan sát Cố Lâm Lâm, bà không thể hiểu nổi, vì sao lịch sử lại lặp lại, vì sao bà lại phải ngồi ở đây, nhưng người đối diện lại đổi thành con gái của bà?

"Mẹ, sao ba còn chưa tới thăm con! Ông ấy không biết con bị giam sao? Mẹ mau đi nói cho ba biết đi!" Cố Lâm Lâm lau nước mắt.

Uông Tiểu Kinh nghe thấy Cố Lâm Lâm cứ mở miệng ra là "Ba của con", thì tức giận tới mức tay run rẩy.

"Mẹ không phải đã nói với con không được gọi ông ấy là ba sao? Con thấy chưa, ông ta vốn chưa từng quan tâm với con, bây giờ con vào tù, ông ta cũng chưa từng tới liếc mắt nhìn.” Uông Tiểu Kinh giận dữ nói.

"Không thể như vậy! Mẹ có nói cho ba không? Mẹ có chính miệng nói cho ông ấy không? Làm sao ông ấy có thể không tới cứu con được chứ!" Cố Lâm Lâm càng khóc càng lớn tiếng.

Uông Tiểu Kinh thật sự không đành lòng nói thật cho con gái biế