
g ra ra vào vào, Tống Đào nhanh chóng tìm được một chỗ trống, kéo Tùng San đi tới, nhưng vẫn chậm một bước. Vị trị đó bị một đứa bé học tiểu học chiếm được, nó ngồi xuống hai chân đong đưa, ánh mắt đắc ý nhìn Tống Đào và Tùng San.
Tùng San bất đắc dĩ cười cười, nói với Tống Đào: "Dù sao cũng chỉ còn mấy trạm nữa là đến rồi, đứng thêm chút nữa thôi.”
Tống Đào cũng cười cười, "San San, chờ sau khi làm xong hạng mục này lấy được tiền hoa hồng, anh có thể có tiền mua xe rồi.”
Tùng San nói: "Uầy, anh Tê Lợi muốn mua xe sao! Quả nhiên là người đi làm có khác.”
Tống Đào kéo cô lại gần mình, cánh tay vòng qua hông cô nắm lấy cây cột sau lưng cô, "Ừ, đến lúc đó em sẽ không phải vất vả đi tàu điện ngầm nữa.”
Thật ra Tùng San rất muốn nói hắn mua xe thì liên quan gì đến cô, nhưng cuối cùng chỉ có thể cười trừ. Hôm nay Tống Đào say rồi, nếu bình thường hắn sẽ không nói ra câu đó.
Tàu điện ngầm lại dừng lại, bạn học sinh nhỏ đứng lên vỗ vỗ Tống Đào, ý nói vị trí đó cậu dành cho bọn họ, Tống Đào vội vàng để Tùng San ngồi xuống, cười nói: "Cảm ơn em, cậu bạn nhỏ.”
Bạn học sinh chợt nhíu mày, "Anh ơi, bạn gái anh đẹp như vậy, đi tàu điện ngầm phải cẩn thận kẻ háo sắc đó!" Nói xong cậu liền xuống xe.
Trên đầu Tùng San đổ một giọt mồ hôi lớn, cô không biết nói gì mới phải, chỉ có thể cười gượng một chút. Còn ánh mắt Tống Đào lại tỏa sáng, nhìn về phía Tùng San, hắn cười nói: "San San, em xem, ngay cả đứa bé cũng thấy hai ta rất xứng đôi.”
Tùng San cảm thấy đau đầu, cô không muốn phải thảo luận với hắn về vần đề này trên tàu điện ngầm. Nhưng trong tiềm thức cô lại cảm thấy, cô vẫn nên nói rõ mọi chuyện với hắn thì hơn.
Vì thế khi đến trường học, Tùng San không về thẳng ký túc xá mà bảo Tống Đào cùng cô đi dạo trong vườn trường một lát, Tống Đào đương nhiên đồng ý vô điều kiện. Hai người đi đến bên hồ, đêm đã khuya, hồ nước phẳng lặng như gương, phản chiếu bóng trăng tròn vành vạnh. Tùng San nhìn Tống Đào, biểu cảm rất nghiêm túc, cô nói: "Tiền bối, em không muốn khiến anh hiểu lầm sâu hơn nữa, như vậy sẽ ảnh hưởng đến quan hệ tốt đẹp của chúng ta, nên em cảm thấy nên nói thật với anh suy nghĩ trong lòng em.”
Tống Đào đã tỉnh táo hơn một chút, hắn cũng đoán được Tùng San muốn nói gì, hắn cười cười, "San San, trước khi em nói ra suy nghĩ của mình, em có thể nghe anh nói suy nghĩ của anh không?"
Tùng San nghĩ nghĩ, gật đầu, "Được, vậy anh nói đi.”
Tống Đào hít một hơi thật sâu, cố gắng để đầu óc tỉnh táo, sau đó thâm tình nhìn Tùng San, "San San, anh thích em. Từ lần đầu tiên gặp em vào năm thứ hai đại học anh đã thích em rồi, khi đó là anh phát hiện ra em trước, là anh đã nói với bọn Chu Trường An và A Thạch rằng trong đám đàn em năm nhất có một cô bé rất dễ thương, lúc đó bọn họ mới chú ý tới em. Khi đó bọn anh đã hứa với nhau sẽ cạnh tranh công bằng, nhưng tên nhóc Chu Trường An kia lại lén lút ra tay với em. Khi biết em và tên đó quen nhau, anh hận không thể lấy dao làm thịt nó. Nhưng anh không làm vậy, vì anh phát hiện em cũng thích nó, điều này khiến anh cảm thấy thất bại. Cho nên anh chỉ có thể lựa chọn trở thành tiền bối thân thiết của em, chỉ cần có thể ở bên cạnh em, nhìn thấy em cười là anh đã mãn nguyện lắm rồi. San San, anh đã quen em ba năm, nhưng tấm lòng của anh đối với em vẫn chưa từng thay đổi.”
Tùng San cúi đầu, cô không dám nhìn ánh mắt nóng rực của hắn.
Tống Đào nói tiếp: "Anh vốn tưởng rằng anh và em cả đời này không có duyên phận, nhưng cuối cùng cái tên Chu Trường An kia lại phụ lòng em! Chuyện như vậy anh làm sao có thể bình tĩnh được nữa? San San, anh biết Chu Trường An làm tổn thương em rất sâu đậm, có lẽ một thời gian dài cũng không muốn yêu đương. Anh cũng biết anh không tốt, không xứng với em, nhưng anh vẫn đang cố gắng vượt lên chính mình, công việc của anh là do anh tự kiếm được, đãi ngộ không hề thua kém Chu Trường An, bây giờ anh đang thăng tiến rất tốt, anh tin rằng không bao lâu nữa anh có thể trở thành một người đàn ông mạnh mẽ để em dựa vào. San San, anh biết em không có cảm giác này với anh, nhưng ít ra em cũng không ghét anh đúng không? Em ở bên anh, ít nhất anh có thể cam đoan em sẽ luôn vui vẻ cười đùa, anh sẽ làm hết khả năng mang tới những đều tốt đẹp nhất cho em, em chỉ cần cho anh một cơ hội, để chúng ta thử bên nhau, có được không? Tình cảm có thể từ từ vun đắp.”
Tùng San cảm thấy sống mũi cay cay, những lời Tống Đào nói đều là chân thật, trong lúc nhất thời cô không biết phải trả lời ra sao.
Tống Đào nhận ra Tùng San đang dao động, tâm trạng càng thêm kích động, hắn vươn tay ra ôm lấy cô, "San San, dù chỉ là thương hại anh thôi, nhưng em hãy cho anh một cơ hội, làm bạn gái anh đi! Anh thề với trời, cả đời này quyết không phụ em!"
Cái ôm này có chút xa lạ, cơ thể Tùng San khẽ co lại, tránh ra, "Thật sự xin lỗi, tiền bối, em không tốt như anh vẫn nghĩ.”
Tống Đào lắc đầu, "San San, ở trong lòng anh em là tốt nhất, cả thế giới không có người con gái nào có thể so sánh với em.”
Tùng San thở dài, "Tiền bối, em cảm thấy người trong lòng anh không phải là em thật sự. Em