XtGem Forum catalog
Tình Muộn 2

Tình Muộn 2

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326550

Bình chọn: 7.5.00/10/655 lượt.

n, nhưng vào thời điểm đó, một cô gái mười chín tuổi chưa lập gia đình đã mang thai, cha lại là tội phạm tham ô, bệnh viện nào dám nhận chứ.

Người cô yêu nhất lại không chịu gặp cô, người duy nhất có thể giúp cô, cũng chỉ có thể là kẻ thù mà cô hận nhất.

Cũng chỉ có như vậy, mới có thể trừng phạt hắn.

Uông Tiểu Kinh nghĩ như vậy, nhưng Cố Trì Tây lại cảm thấy chuyện này không quan trọng. Hắn không có mẹ, từ nhỏ đã không hề có khái niệm hôn nhân, hắn cũng không có tình yêu, đối với loại ước hẹn yêu đương này hắn đều luôn xem nhẹ. Cố Lôi một mình nuôi nấng Cố Trì Tây nhiều năm như vậy, luôn luôn không dính vào nữ sắc. Tuy rằng Cố Trì Tây không muốn giống như cha mình nhưng cũng không coi trọng phụ nữ. Dù sao chỉ cần có tiền, còn sợ thiếu đàn bà sao ?

Tùng San ôm eo Cố Trì Tây, mặt tựa vào ngực hắn, "Cố Trì Tây, rõ ràng anh là người rấ thông minh, vì sao đụng đến chuyện kết hôn và sinh con lại ngốc nghếch như vậy chứ ?"

Cố Trì Tây xoa đầu cô, "Rất ngốc sao?"

Tùng San thở dài, "Cũng không nên nói là ngốc, mà hẳn là vì anh quá khôn khéo. Anh luôn muốn rằng mình có thể nắm mọi thứ trong tay, anh muốn người phụ nữ nào ở bên cạnh mình, thời hạn trong bao lâu, hoặc là không cho phép người phụ nữ ấy sinh con..." Nói tới đây cô lại thở dài, "Em còn nhớ rõ khi chúng ta mới quen nhau anh từng nói với em, có rất nhiều người tự cho rằng mình đã yêu cả đời, thật ra họ căn bản không biết cái gì mới là yêu. Anh còn nói muốn dạy em biết thế nào mới là yêu đương, nhưng chính anh cũng không hiểu cài gì mới thật sự được gọi là yêu."

Cố Trì Tây cười cười, "San San, cho nên anh rất cảm kích ông trời, vì có thể cho anh gặp được em."

Tùng San nở nụ cười, "Chính ông trời đã phái em xuống đây để uống nắn cái người bảo thủ như anh!" Cô cười, vuốt ve bụng mình, "Em chẳng những muốn anh biết được cái gì là yêu, mà em còn muốn anh biết được cái gì mới thật sự là nhà."

Cố Trì Tây ngớ ra, thật lâu mới nhếch khóe miệng, hôn lên trán Tùng San, "Được."

Hai người họ đứng ôm nhau trong hơi ấm của gió xuân, ai cũng không nói gì, cứ như vậy ôm lấy nhau, để đối phương cảm nhận nhịp tim của mình.

Nếu không phải Lưu Mân gọi điện thoại tới, chắc bọn họ vẫn ôm nhau đến khi sông cạn đá mòn.

"Cố tổng, Uông tổng phái Chu Trường An sang Hongkong đón Cố Lâm Lâm." Lưu Mân nói.

"Người tôi muốn gặp là bà ta, không phải Chu Trường An." Giọng nói của Cố Trì Tây trở nên lạnh lùng.

"Chu Trường An nói, ngày mai Uông tổng có chuyện quan trọng không thể sang đây. Tôi vừa tra ra, đại khái chắc là vì ngày mai là ngày Trịnh Bình Đông ra tù." Lưu Mân nói.

Cố Trì Tây cười lạnh, "Là ngày mai sao? Khoảng thời gian hai mươi năm thật đúng là đảo mắt liền tới ."

Khi Cố Lâm Lâm nhìn thấy Chu Trường An, câu nói đầu tiên là, "Em không muốn kết hôn với anh nữa, anh đi tìm Tùng San đi, hãy làm cho cô ta trả ba lại cho em.”

Chu Trường An đứng trước cửa phòng khách sạn, dở khóc dở cười.

Hắn tưởng hắn đã quen với thói ngang ngược và ngu ngốc của cô ta, nhưng gần đây hắn càng ngày càng phát hiện, mỗi lần hắn nói chuyện với Cố Lâm Lâm, cô ta đều có bản lĩnh khiến hắn thay đổi nhận thức về cô ta.

Chẳng lẽ cô ta thật sự cho rằng đây là cuộc chiến giành đồ chơi của những đứa con nít sao? Cướp được rồi, chơi chán thì có thể đổi cho người khác?

"Em không cần anh nữa, em chỉ muốn ba em, anh đi tìm Tùng San đi.” Cố Lâm Lâm lại lặp lại một lần nữa.

Chu Trường An không nói gì, đi đến bên cạnh Cố Lâm Lâm, đột nhiên vung tay lên, "Bốp!" tát vào mặt cô ta.

"Anh!" Cố Lâm Lâm kinh hãi, ngón trỏ run rẩy chỉ vào mũi Chu Trường An, "Chu Trường An, anh dám đánh tôi!"

Chu Trường An lạnh lùng nói: "Sao tôi lại không dám đánh cô? Cô coi tôi là cái gì?"

Toàn thân Cố Lâm Lâm run rẩy, nhưng vẫn vươn tay đánh về phía Chu Trường An, Chu Trường An sao có thể dễ dàng để cô ta đánh trúng, hắn cầm lấy cổ tay của cô ta, đẩy cả người cô ta lên giường.

"Cố Lâm Lâm, cô có chừng mực một chút cho tôi!" Lần đầu tiên trong đôi mắt Chu Trường An hằn lên lửa giận.

Đó là ánh mắt chất chứa lửa giận đã lâu không được phát tán, rất nhiều nỗi buồn bực ủy khuất không thể giải tỏa chất chồng cùng một lúc, sớm đã kết thành nỗi hận khắc cốt ghi tâm.

"Có phải cô cho rằng tôi sẽ không bao giờ nổi giận hay không? Cô cho rằng tôi là một con chó, thích thì gọi đến tức giận thì đuổi đi có phải không? Bị đánh không đánh trả, bị mắng không mắng lại, cô thật sự cho rằng Chu Trường An tôi sợ cô sao?" Chu Trường An nắm lấy tóc Cố Lâm Lâm, nắm đầu cô ta đập vào đầu giường.

"A!" Cố Lâm Lâm hét thảm một tiếng, "Anh dám đối xử với tôi như vậy, mẹ tôi sẽ không tha cho anh! Ba tôi, ba tôi cũng sẽ không bỏ qua cho anh!"

"Hừ!" Chu Trường An cười khẩy, tràn đầy trào phúng nhìn Cố Lâm Lâm, "Mẹ cô đang vội vã đi đón tình nhân của bà ta ra tù, đâu còn thời gian mà lo lắng cho cô? Ba cô ? Hừ, ba nào ch? Cố Trì Tây? Hay là cái tên tội phạm đang bị cải tạo?"

Cố Lâm Lâm nghe thấy câu cuối cùng bỗng nhiên đánh mạnh về phía Chu Trường An giống như một con chó điên, bóp chặt lấy cổ Chu Trường An, "Ông ta không phải ba tôi! Ba tôi c