Tình Muộn 2

Tình Muộn 2

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328084

Bình chọn: 9.00/10/808 lượt.

ệu Nhiên ăn cũng rất vui vẻ, khó có khi cô chủ động mở miệng nói chuyện: " Dưa chuột muối này ướp gia vị thật giống quê nhà mình."

Lý Yến cười nói: "Triệu Nhiên, bây giờ mình thấy thật hâm mộ cậu, nhà cậu ở nông thôn có phải ngày nào cậu cũng được ăn ngon như vậy không ? Đáng tiếc nhà mình cũng gọi là thôn nhưng sớm đã không còn những món ăn như thế này nữa."

Triệu Nhiên ngại ngùng cười, "Ừ, chỉ là những món mẹ mình nấu không ngon bằng nơi này."

Lúc đang ăn thì bố Tùng gọi điện thoại tới hỏi thăm con gái, hỏi cô có mệt hay không, ăn uống thế nào. Tùng San đều trả lời từng câu, sau đó cô cúp điện thoại, xin lỗi mọi người, " Ba của mình thật dông dài, cứ xem mình như con nít vậy."

A Thạch nhanh nhạy nhìn thấy di động mới của Tùng San, hắn hỏi mượn sau đó tỉ mỉ nghiên cứu một phen, sợ hãi nói: "Ai nha! Cái này chẳng lẽ là dòng điện thoại cao cấp trong truyền thuyết Vertu sao ? mình có xem trên mạng, hình như một cái là hơn 3 vạn ?"

Hắn vừa nói xông thì khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc kể cả Tùng San.

Lý Yến trừng mắt nhìn, cầm lấy cái di động trên tay A Thạch, sau đó cẩn thận nhìn xem, "Chỉ có thế này mà hơn 3 vạn? Mình còn cho rằng nó không đắt hơn cây táo nữa đó." Nói xong cô lại đẩy đẩy Tùng San, "San San, cái anh chàng đẹp trai giàu có đó của cậu thật là giàu sụ đó!"

Tùng San vẻ mặt mờ mịt, "Không thể nào, đàn anh có thể nhìn lầm không, cái máy này của em công dụng cũng không có gì, sao có thể đắt như vậy chứ?"

A Thạch không trả lời Tùng San, nhưng lại hỏi lại: "San San, cái máy này là của một anh chàng đẹp trai giàu có cho em?"

Vẻ mặt Tống Đào ngây ra, lập tức cười nói: "Sao vậy, SanSan có bạn trai rồi sao ?"

Triệu Nhiên cúi đầu, đôi đũa trong tay cũng dừng lại. Lý Yến phát giác ra mình đã lỡ miệng, cô xấu hổ cười, "Không có không có, San San của chúng ta sao có thể dễ dàng theo đuổi như vậy, đúng không?"

Tùng San nhếch nhếch khóe miệng, miễn cưỡng cười cười.

Vì thế, sau đó, bữa cơm này mọi người đều ăn không được tự nhiên . A Thạch cùng Lý Yến dốc sức làm sôi động không khí, nhưng mọi người đều có tâm sự nên không yên lòng. Sau khi ăn xong, Tống Đào đưa mọi người về nơi ở, cuối cùng mới đưa Tùng San về nhà.

Tùng San xuống xe, có chút xấu hổ cười cười, "Đàn anh, thật là cám ơn anh, lần dã ngoại ngoài trời này đã khiến anh hao tổn tâm trí, em thật sự chơi rất vui vẻ."

"Khách khí với anh cái gì chứ?" Tống Đào cười thật ấm áp, "San San, nếu người kia đối xử tốt với em thì em cứ thử suy nghĩ một chút đi."

Tùng San không ý thức được người hắn nói là ai, "A?"

Tống Đào cười cười, "Người đưa cái máy kia cho em là Trương Tân đúng không?"

Tùng San ngẩn ra, cô cúi đầu không nói, từ chối cho ý kiến.

Tống Đào gãi gãi đầu, "Hình như anh đã xen vào chuyện của người khác rồi thì phải ?"

Tùng San ngẩng đầu, nở nụ cười: "Nếu anh không quan tâm chuyện của người khác thì anh không phải là anh Tê Lợi rồi."

Nhìn Tùng San đi vào khu nhà, Tống Đào thở dài, có chút cảm giác mất mác nhưng không hiểu sao trong sự chua xót lại có một chút ngòn ngọt . Hắn hoàn toàn không giống người thất tình mà giống như một người cha nhìn con gái đi lấy chồng. Không phải là hắn không hận nhưng người hắn hận là bản thân mình. Trương Tân bất luận phương diện nào cũng đều hơn hắn rất nhiều, ngay cả chính hắn cũng cảm thấy Tùng San và Trương Tân bên nhau so với hắn thì thích hợp hơn nhiều.

Đây gọi là thất bại triệt để.

Sau khi trả xe xong hắn ngồi tàu điện ngầm về ký túc xá, tắm rửa một cái, thay quần áo, sau đó đến công ty tăng ca. Bây giờ thứ Tống Đào cần không phải là ngồi một chỗ tự chữa vết thương lòng mà là làm việc đến không kịp thở để quên đi.

Hắn cần không ngừng tiến lên phía trước.

Tùng San vừa về nhà liền ngủ li bì, đến buổi tối Tùng Chí Quân làm cơm xong cũng không chịu dậy. Lão Tùng nhìn thấy con gái mình leo núi về mệt như vậy nên cũng đau lòng, ông nhẹ nhàng dỗ con gái xuống nhà ăn cơm. Tùng San lúc này mới chịu lười biếng đứng lên, rửa mặt xong cô ngồi trước bàn cơm, sau đó mới phát hiện mẹ không ở nhà.

"Mẹ con hơm nay phải ở công ty tăng ca, hôm nay ba phải mang cơm tối đến bệnh viện cho mẹ." Lão Tùng nói.

Bệnh viện lớn ngày thường luôn chật kín người, nếu có sự cố lớn gì đó xày ra thì phải tăng ca, mà một y tá trưởng như Phương Tiểu Tiệp thì luôn là người bận rộn nhất.

Tùng San vốn là vừa tỉnh ngủ nên ăn không vô, vửa nghe ba nói thì cô thuận miệng nói, " Hay là bây giờ hai cha con mình đến bệnh viện luôn đi ba, trở về rồi ăn tiếp."

Tùng Chí Quân cảm động một hội, con gái nhà mình sao có thể ngoan ngoãn hiểu chuyện tới như vậy chứ. Vì thế trừ cái cà men của Phương Tiểu Tiệp, ông còn chuẩn bị thêm hai gói thức ăn vặt, sau đó hai cha con họ lái xe đến bệnh viện.

Phương Tiểu Tiệp quả thật rất bận rộn, bận đến mức đầu óc choáng váng, có một khu phố xảy ra hỏa hoạn,toàn bộ hành lang phòng cấp cứu đều là người bị thương.Bác sĩ Cố lại không có ở đây, nhưng lúc như thế này các y tá tiến lên phải làm cấp cứu đơn giản trước sau đó phân loại mức độ thương tích.

Nhưng giờ phút này trong sảnh đều là ngưởi bị thươn


XtGem Forum catalog