Tình Muộn 2

Tình Muộn 2

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328154

Bình chọn: 7.5.00/10/815 lượt.

ố nổi giận thật rồi, ngay cả tiền thắng bài cũng không lấy." nói xong hắn gôm hết tiền cọc trên bàn về phía mình lại bị lão Thẩm đánh một cái.

"Vô dụng!"

Lão Sở cười cười: "Tôi thấy lão Cố lần này yêu thật rồi, lão Thẩm ông xem thử có nên đi giúp ông ấy một phen không ? Sao tôi thấy ông ấy như đã cam chịu rồi thì phải?"

Lão Thẩm thở dài: "Cái này không dễ giúp đâu, Lão Tần đã nói cô ấy là lục bình trôi sông, lở như tôi nhúng tay vào lại càng rối càng làm mọi thứ đảo lộn thì làm thế nào ?"

Cố Trì Tây một đường lái xe trở về Giang Phong Uyển, tâm trạng không cách nào tốt lên. Chính xác mà nói là thời gian gần đây tâm trạng của hắn chưa từng tốt lên, nhưng vừa rồi mấy câu nói của Lão Tần đã hoàn toàn khiến tâm trạng của hắn như bị đóng băng.

Nếu như là người khác nói, hắn cũng sẽ không tức giận như vậy. Nhưng cố tình người nói là lão Tần.

Lão Tần trước giờ xem tướng luôn luôn đúng.

Đây là chuyện mà bọn họ luôn công nhận, từ lúc Lão Tần nhận con chó Labrador nhà Cố Trì Tây làm em trai bảo vệ cái mang cho mình, đối với bọn họ Lão Tần giống như một vị bán tiên.

Lục bình trôi sông.

Cố Trì Tây nhìn nước sông cuồn cuộn bên ngoài cửa sổ sát đất, một cô gái tốt như vậy, hoạt bát ấm áp như ánh sáng lúc mặt trời mới mọc, sao lại có số mệnh như lục bình trôi sông?

Bóng đêm đã dày dặc, nước sông trong vắt chảy cuồn cuộn không ngừng. Cố Trì Tây thở dài, từ trong túi lấy ra một điếu thuốc, hít hai cái rồi dập tắt. Sau đó hắn xoay người tới chỗ túi áo lấy cái điện thoại ra, mở album ảnh, lật từng tấm hình, nhìn khuôn mặt cô bé con tươi cười dưới ánh mặt trời sắc vàng rực rỡ .

Hắn vẫn luôn yêu nụ cười này, đảo mắt cũng đã nhiều năm rồi.

Hắn còn nhớ rất rõ lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, khi đó cô còn là một cô bé nhỏ nhắn gầy yếu, cô cột tóc đuôi ngựa, mặc một chiếc áo thun cực rộng xắn hai bên tay áo, trên khuôn mặt trắng trẻo với đôi mắt to tròn, vẻ mặt hứng khởi.

Cô đi tới trước mặt hắn nở nụ cười như một thiên sứ, "Chú ơi, cháu là tình nguyện viên của Hội chữ thập đỏ, chúng cháu đang vì nạn nhân vụ sập hần vận đông hiến máu, xin hỏi nhóm máu của chú là gì ? Vì lòng nhân ái chú có thể tới hiến máu cho các nạn nhân hay không?"

Khi đó hắn đang ở gian đoạn vô cùng sốt ruột, sau trận động đất chính phủ ra mệnh lệnh yêu cầu thanh tra triệt để vấn đề chất lượng kiến trúc, nhưng vào giờ phút quan trong mà mấy khu nhà chung cư dưới tay hắn lại xảy ra sự cố, vài công nhân bị thương, kết quả quản đốc dẫn đầu làm ầm ĩ không nói còn kích động những người mua nhà đòi tiền lại, đồng thời bên trên cũng phái người xuống điều tra. Trong lúc nhất thời mọi mũi tên đều bắn ra, hắn trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.

Ngay trước ngày mở cuộc họp về việc nhận thầu bắt đầu, hắn một thân một mình lái xe tới công trường, đậu xe ở đường cái đối diện, còn chưa đi kịp đi qua đã đụng phải cô gái bé nhỏ có nụ cưới ấm áp này, còn khuyên hắn hiến máu.

Trước nụ cười kia hắn đờ người một hồi, hơn nửa ngày không biết nên trả lời cô như thế nào.

Cô bé con nhìn thẳng hắn một hồi, sau đó cười nói: " Chú à không sao đâu, nấu chú không muốn cũng không sao. Bọn cháu đang ủng hộ mọi người hiến máu, không phải là bắt buộc chú đâu."

"A..." Đối với một cô bé thuần khiết như vậy, hắn không biết nói như thế nào cho phải.

Cô bé con cười cười, thuận miệng nói : " Bây giờ khí trời rất tốt, chú nên vui vẻ mới phải nha !" Sau đó cô bé xoay người rời đi.

Hắn lại nhịn không được mở miệng nói: "Chờ một chút."

Cô bé con xoay người, đôi mắt to ướt át nhìn hắn chờ mong.

"Nếu không…ngày mai đi…ngày mai chú sẽ trở lại hiến máu." Hắn chỉ là không đành lòng cự tuyệt tấm lòng tốt đẹp của cô bé này.

Khuôn mặt của bé con khi đó nở ra một nụ cười rực rỡ, "Hay quá, ngày mai cũng được!" Nói xong bé con từ trong túi móc ra một viên kẹo, vỏ kẹo trong suốt bên trong có một viên kẹo màu hồng anh đào, nhét vào tay hắn, " Chú à, cháu thấy chú không được vui, cháu cho chú một viên kẹo, ăn nó vào tâm trạng sẽ tốt hơn!"

Hắn cầm kia viên kẹo kia, dở khóc dở cười.

"Chú ơi, ngày mai ở nơi này, không gặp không về!" Cô nói.

Hắn nắm kia viên kẹo kia, cười gật đầu, không gặp không về.

Cố Trì Tây nhìn màn hình di đông đến mê mẫn, một hồi lâu mới phát hiện Lão Tần không biết khi nào đã tỉnh ngủ, đang dùng hai cái vắt víu lên người hắn, liều mạng vẫy đuôi. Hắn cười cười, buông di động, xoa xoa đầu Lão Tần, lẩm bẩm: "Lão Tần, chẳng lẽ mày cũng nhớ San San sao ?"

Có một khoảnh khắc, chỉ gặp mặt một lần nhưng đã ghi lòng tạc dạ.

Đáng tiếc ngày hôm sau hắn không có thời gian đi thực hiện hẹn ước, chỉ là hắn ở phía xa xa , ngồi ở trong xe chụp một tấm ảnh tươi cười của cô bé kia. Nhưng viên kẹo cô hắn, hắn vẫn để trông túi, viên kẹo này như mang lại một sức mạnh vô hình cho hắn. Vì thế vào thời khắc khốn đốn đó, hắn đã ra quyết định quyên số tiền hơn 1 trăm triệu cho vụ động đất. Hành động này khiến cho mọi người kinh ngạc, người nào cũng mắng hắn điên rồ. Nhưng mà không bao lâu sau, nhưng người đã mắng hắn kia đều khen hắn nhìn xa trông rộng, có tài lãnh đão. Lão Thẩm nói, chiêu


The Soda Pop