
m xỉa, thậm chí một câu trả lời cũng lười.
“Là người bạn nào khiến em vui đến quên cả lối về?” Gã chặn cô trước cửa phòng tắm, nhìn cô chăm chút bằng nét mặt không chút biểu cảm và tiếp tục ép hỏi.
Có phải tên Lục Tư Nguyên không? Gã nhíu hàng chân mày rậm đen, mặc dù bề ngoài rất bình tĩnh nhưng một nỗi chua xót vẫn trào lên cổ họng.
Khi gã về nhà, phòng ốc tối om, gã lên lầu hai thì phát hiện phòng ngủ vẫn chưa bật đèn và hoàn toàn vắng lặng. Một cảm giác rất khó hình dung khiến trái tim gã sợ hãi trước nay chưa từng có. Gã lập tức chạy xuống lầu, thấy Tiểu Lộng còn ở đó mới làm gã thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Sau đó gã bắt đầu gọi điện thoại cho cô, gã tin rằng với tần suất gọi kiểu này thì kẻ điếc cũng có thể nghe, ấy vậy mà cô chẳng thèm trả lời. Thời gian chờ đợi càng lâu càng khiến cơn giận dữ của gã chuyển dần sang vô cùng quan tâm, cô đang ở cùng ai?
Cô không trả lời câu hỏi, do đứng khá gần nên một mùi hương mát mẻ trên người gã xộc vào mũi cô. Cô như cười như không lạnh lùng hỏi, “Anh tắm rồi à?” Cô cũng hơi bất ngờ, cô cứ ngỡ tối nay gã sẽ không về.
Hóa ra khi gã và Trần Ôn Ngọc ân ái cuồng nhiệt xong, thì không ôm nhau ngủ suốt đêm mà vỗ mông chạy lấy người.
Cô bỗng dưng tỉnh ngộ, thảo nào trước kia gã thường về nhà lúc nửa đêm, khó trách gã có thể gạt được cô. Hóa ra, không phải cô ngốc mà là gã và Trần Ôn Ngọc diễn xuất quá đạt.
“Hỏi chuyện thừa thãi!” Thời thiết oi bức kiểu này, gã về nhà mà không tắm thì làm gì?
Cô lạnh lùng liếc gã một cái, hồi lâu sau mới chậm rãi hỏi: “Anh đã tắm xong rồi, tại sao còn đứng đây cản đường?” Giọng cô lạnh lẽo thể hiện sự chán ghét rõ ràng, cả hơi thở cũng buốt giá như một ngọn gió mùa đông.
Trước giờ không giỏi dây dưa, nên gã sa sầm nét mặt rút lui. Chẳng lẽ người nào có tình cảm trước thì người đó thua ư? Dù ngoài miệng khăng khăng giữ kiêu ngạo, nhưng gã không thể nào lường gạt chính bản thân mình.
Que Củi nói rất đúng, gã thực sự ‘kết’ cô từ lâu, từ thuở thiếu thời cho tới mãi ngày hôm nay. Gã cự tuyệt lời yêu cầu duy nhất của Ôn Ngọc, quyết tâm bỏ mặc sự ‘sống chết’ của cô chẳng qua vì ích kỷ. Nếu quả thực gã có gì với Ôn Ngọc, gã sợ hôn lễ này sẽ xảy ra vấn đề.
Hơn mười phút sau, cô kéo cửa nhà tắm bước ra.
“Em tới đây.” Gã trầm giọng ngoắc tay về phía cô.
Cô đứng im bất động, bình thản nhìn gã.
Bầu không khí hơi nặng nề khó hiểu.
“Em tới đây thử nhẫn.” Cô cứ đứng im bất động, khiến gã đành chủ động bước tới kéo tay cô.
Thế nhưng cô tỏ ra vô cùng chống đối, như thể tay gã có chứa bệnh dịch. Kiểu kháng cự đầy ác cảm này làm trái tim gã dấy lên từng cơn khó chịu. Hôm nay cô đã tiếp xúc ai? Bị điều gì kích thích mà đột nhiên quay sang lãnh đạm với gã như hồi mới gặp lại?
“Sao vậy, chúng ta sắp kết hôn rồi mà em còn định giữ mình vì ai?” Gã nhàn nhạt châm chọc, châm chọc sự dối trá của cô.
Hai người đã ngủ với nhau rồi, bây giờ cô còn tỏ vẻ không muốn cho gã cầm tay là có ý gì?
Cô nhíu mày quay sang, khi bốn mắt chạm nhau thì cả bầu không khí cũng suýt đóng băng. Cô mãi không thể chống lại sức mạnh của gã, gã chỉ hơi dùng sức một chút đã tròng được chiếc nhẫn cưới vào ngón tay áp út của cô.
“Rất giống với ý tôi, quả nhiên rất hợp với em!” Gã cầm tay cô lên quan sát cẩn thận, thấy chiếc nhẫn vừa khít ‘cắn’ vào ngón tay áp út của cô mới làm gã hài lòng.
Ngón tay của cô rất đẹp, gã mua một chiếc nhẫn kim cương hiệu Cartier, bất kể độ huỳnh quang (in color), độ tinh khiết (clarity) hay kỹ thuật cắt (cut)[2'> đều thuộc hàng đẳng cấp. Dĩ nhiên giá cả của nó đắt tới mức chính Que Củi cũng mắng gã là đồ điên. Gã không ngại, vì cả đời chỉ kết hôn một lần, làm sao mà không long trọng cho được?
“Tôi còn mua cho em chiếc vòng tay bằng kim cương đồng bộ nữa, em tới đây đeo thử.” Gã kéo cô đi, muốn để cô thử trang sức khác.
Tuy nhiên, cô vẫn không nhúc nhích. Gã ngoảnh lại thì chạm phải nụ cười lạnh nhạt của cô.
Cô rút tay mình về, cố làm vẻ thản nhiên hỏi: “Sao bỗng dưng anh lại tốt với tôi như vậy?” Thật buồn cười, hóa ra Hình Tuế Kiến cũng là hạng người tầm thường dùng vật chất phù phiếm để lấy lòng phụ nữ.
“Những việc này không phải đều như thế sao?” Đây là trang sức gã mua làm quà cưới cho cô, có gì sai ư?
“Tôi xin lỗi, có làm thì mới có ăn, tôi không dám hưởng thụ món quà lớn như thế.” Cô tháo chiếc nhẫn kim cương xuống đặt qua một bên.
Rõ ràng cô mới đeo chiếc nhẫn khoảng một phút đồng hồ, thế mà ngón tay đã lưu lại vết tích lờ mờ. Hóa ra, bất cứ thứ gì đã từng có được thì dẫu nó ngắn ngủi thế nào cũng sẽ in lại dấu vết. Cô không muốn có dấu vết. Cô tin chắc rằng, chẳng bao lâu nữa thì dấu vết ấy cũng hoàn toàn biến mất và không còn nhìn thấy nữa.
Hình Tuế Kiến nhíu mày vì sự kiêu ngạo và khó chiều chuộng của cô.
Gã mỉm cười, một nụ cười nhàn nhạt, giọng điệu chuyển băng giá, “Em nói đi, hôm nay đã xảy ra việc gì và em đã gặp ai?” Bỗng dưng cô thay đổi thái độ, nhất định phải có nguyên nhân.
Cảnh tượng trong nhà hàng chớp mắt lại tràn vào trái tim gã.
Gã vốn cho rằng cảnh Lục Thượng Lễ chào tạm biệt cô lần cuối là cách cư xử của nhữn