Duck hunt
Tình Ngang Trái

Tình Ngang Trái

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328122

Bình chọn: 9.5.00/10/812 lượt.

g người học thức. Bây giờ ngẫm lại, hình như không phải đối phương tới gây sự, mà có lẽ gã đã đoán sai phương hướng. Có kẻ tới chuyển lời giúp con trai và tối nay người nào đó đi gặp người yêu cũ. Cả hai khóc than sinh không gặp thời, nên quấn quýt bên nhau đến tận ba giờ sáng mà chưa muốn rời. Cứ nghĩ như vậy thì chính gã là kẻ đê hèn đi chia uyên rẽ thúy con người ta.

Cô hếch chân mày, “Anh muốn biết à?” Muốn đêm nay hai người bọn họ vạch mặt lẫn nhau? Cô không để ý, tuyệt đối không để ý, dù sao thì bắt đầu từ ngày mai Tiểu Lộng đã ở nội trú trong trường rồi!

Đằng nào thì trò chơi này cũng nên đến lúc kết thúc và cô không muốn chơi nữa. Không ai đánh gục được cô! Đừng hòng đánh gục được cô!

Hình Tuế Kiến nghe ra giọng điệu phớt lờ của cô, gã bóp chặt nắm tay mới kiềm chế những lời chửi bới xuống cổ họng.

Thái độ của cô thật sự quá gây hấn!

Mới mấy hôm trước gã cảm thấy cô mềm dịu đi hẳn, hơn nữa cô đang mang thai, gã cứ ngỡ mình đã nắm phần thắng trong tay. Thế nhưng bây giờ, gã không có gì để nắm chắc.

“Tôi không hứng thú với kiểu tình yêu trai gái sướt mướt như truyện Quỳnh Dao, cũng không rảnh đi nghe mấy việc lãng mạn tình sử của em.” Gã lười nhác ngáp một cái rồi cất giọng bình thản: “Khuya rồi, tôi đi ngủ trước.” Gã cứng nhắc xoay người sang nơi khác.

Chờ hồi lâu mà không nghe đằng sau có tiếng bước chân, gã kinh ngạc quay người thì phát hiện cô đang đi về phía câu thang.

“Em đi đâu?”

Từ đầu tới cuối cô hoàn toàn phớt lờ gã, lạnh lùng đi xuống thang lầu.

“Kiều Duy Đóa, bây giờ điều dưỡng Ngô và Tiểu Lộng đang ngủ, tôi không muốn cãi vả với em!” Gã nghiến răng, gã đã chịu khó nhẫn nại đến mức này mà cô còn làm căng?

Từ lúc về nhà tới giờ, cô cũng không rảnh để tranh cãi. Cô không muốn tranh cãi, chỉ cần cô có một chút phản ứng kịch liệt thì nó đã chứng tỏ cô rất để ý. Nếu cô để ý, đồng nghĩa với việc cô đã thua.

Cô thua không còn gì để mất! Mất đi sự kiêu ngạo của cô, mất lòng tự trọng của cô và mất luôn cả… trái tim cô. Bởi hiện giờ cô như đang lơ lửng trên vách núi cao sắp ngã, một khi ngã xuống thì đồng nghĩa với muôn đời không trở lại được.

Cô đạp chân lên bậc tam cấp cuối cùng.

“Em quay lại đây cho tôi!” Gã gầm gừ, cơn tức giận luôn đè nén rốt cuộc ào ào vọt lên.

Nếu bây giờ cô dám bước ra khỏi cánh cửa này để đi tìm người tình cũ, gã sẽ không bỏ qua cho cô!

Cô không hề trả lời. Bởi vì, mỗi câu nói đều cần có sức lực, mỗi đốm lửa phải chiếu rọi bản thân mình trước, thế nhưng giờ đây cô đã mệt nhoài kiệt sức.

Cô đi tới thẳng phòng của con gái.

Không sao cả, trước nay người cô thực sự quan tâm tới rất ít và bây giờ họ đều sống khỏe mạnh bên cạnh cô, cô chẳng việc gì phải sợ! Còn Hình Tuế Kiến? Gã chỉ là một nỗi đau ngoài lề trong lòng cô.

‘Kẹt’, cánh cửa phòng của Tiểu Lộng khe khẽ mở ra và cũng nhẹ nhàng khép lại.

Hình Tuế Kiến lạnh lẽo nhìn chằm chằm về phía cô, vậy cô không đi khỏi nhà mà chỉ tới phòng của con gái? Gã đợi thêm nửa tiếng sau mà vẫn không thấy cô bước ra khỏi phòng Tiểu Lộng.

Vậy tối nay gã có thể yên tâm ngon giấc? Nhưng gã chỉ nằm lẻ loi một mình trên giường? Trái tim gã vừa nhẹ nhàng nới lỏng vừa có chút mất mát, gã đã quen có cô làm bạn bên gối.

Ngập ngừng một lát, Hình Tuế Kiến vẫn đi xuống lầu và khe khẽ đẩy cửa phòng con gái ra.

Phòng của Tiểu Lộng thắp ngọn đèn vàng nhạt, còn cô nằm ngủ bên cạnh con gái.

Cơn tức giận lòng gã bất chợt bị bẻ gẫy nhưng vẫn chưa tiêu tan, gã lạnh nhạt liếc nhìn cảnh tượng kia. Cô mệt mỏi cuộn tròn người với tư thế hai chân cong lên, hai tay ôm lấy mình và dựa vào Tiểu Lộng đang ngủ say sưa bên cạnh.

Đây không phải lần đầu gã nhìn thấy tư thế ngủ này, khi hai người mới sống chung, nửa đêm thức giấc gã luôn phát hiện cô co rúm thành một cụm. Đó là tại sao gã luôn ôm cô để truyền hơi ấm của mình cho cô, dẫu rằng trước nay cô chưa từng hiếm lạ.

Một lớn một nhỏ nằm trên giường, nhưng trong mắt gã, cô giống hệt như một đứa trẻ. Một đứa trẻ luôn bốc đồng, ngang ngạnh nhưng rất thiếu cảm giác an toàn.

Mắt cô khép chặt, dường như đang ngủ rất say.

Gã bước vào phòng tìm cái remote control chỉnh nhiệt độ máy lạnh lên cao. Người đàn bà này rất sợ lạnh, dù ngày hè nóng bức ra sao, chỉ cần mở nhiệt độ máy lạnh thấp một chút thì chân tay cô sẽ lạnh cóng. Mùa đông chưa tới mà gã đã lo rầu, cô phải sống thế nào cho qua mùa đông?

Gã khẽ khàng đóng cửa mà không hề phát hiện, khi cánh cửa vừa khép thì cô cũng từ từ mở mắt.

Đôi mắt trong veo bỗng hóa trống rỗng.

[1'>Nhà bên VN thông thường ít có kiểu đèn ngay lối ra vào (chắc giờ mấy nhà cao cấp theo kiểu Tây thì đã có). Còn nhà Tây thì bao giờ cũng có đèn ngay lối ra vào, đèn cầu thang, đèn closet, đèn phòng giặt đồ… giải thích để các bạn dễ mường tượng. (*_*)

[2'>Độ sạch, sáng, màu sắc, hình dạng cắt,… là các tiêu chuẩn để tạo thành một viên kim cương tuyệt hảo. (*_*)

Ngày thứ hai khi Hình Tuế Kiến thức dậy, thì Kiều Duy Đóa đã đưa Tiểu Lộng tới trường báo danh, sắp xếp chỗ ở và chờ học quân sự.

Gã bị Que Củi lôi kéo tới tận khuya mới về, lúc vào nhà mới biết cô đã nằm ngủ tro