
ọn họ ngoảnh lại thấy cô thì mỉm cười tươi tắn. Khoảnh khắc đó, cô bỗng nhiên có cảm giác thực ra bản thân mình được rất nhiều thứ. Bây giờ cô được bình thản, bên cạnh luôn có người ‘ấm áp’ mà cô hằng khao khát làm bạn, cuộc sống bắt đầu hoàn mỹ và hạnh phúc đến vô vàn.
…
Mười hai giờ.
Đùng đùng đùng, thế giới bên ngoài thật náo động, Hình Tuế Kiến đứng một mình trên ban công, đằng sau gã là căn phòng tối đen như mực.
Hơn ba tháng hai mươi ngày qua gã đã thích nghi với bóng tối, chỉ có bóng tối mới mang cho gã cuộc sống bình an và yên tĩnh.
Hội pháo hoa năm nay cũng không náo nhiệt, vì nền kinh tế Ôn Thành vẫn trong tình trạng ì ạch dễ nhận biết. Gã đứng ngoài ban công chỉ để hóng gió, gã không quá hứng thú nên xoay gót vào phòng.
Trong màn đêm có một đôi mắt xanh rờn sáng rực rỡ.
“Con mèo ngốc, chúc mày năm mới vui vẻ.” Gã ngồi xổm xuống.
Đôi mắt xanh rờn nhìn gã chằm chằm. Gã hiểu ý nên đứng dậy đi tới đi lui một cách quen thuộc trong bóng đêm.
Gã nấu một tô mì ăn liền và một khoanh cá hấp.
Mì cho gã, cá cho mèo.
“Mày đừng lườm tao, ai bảo con mèo ngốc như mày không có người muốn mang theo.” Gã cầm dĩa cá đặt trước mặt con mèo.
Gã ăn mì, mèo ăn cá.
Trong hộp tin điện thoại lưu lại một số tin nhắn của các anh em. Hầu hết các cuộc gọi đều chúc gã năm mới vui vẻ, và…
“Anh nuôi con mèo kia ra sao rồi? Có phải anh ngược đãi nó còn da bọc xương hay không?” Đây là tin của Que Củi.
“Hình Tuế Kiến, anh có bị người ta chém đứt tay, chặt gãy chân chưa?” Đây là tin của Ôn Ngọc.
“Ối đại ca ơi, em nhớ anh muốn chết!” Tin của Tiểu Béo.
Ngoài kia pháo hoa vẫn sáng chói bầu trời, tươi đẹp rực rỡ nhưng cũng vô cùng tịch mịch.
Cảnh sắc pháo hoa năm nay thật ảm đạm.
[1'>Đèn Khổng Minh hay còn gọi là đèn trời, là loại đèn làm bằng giấy, dùng để thả cho bay lên trời sau khi đốt đèn. Đây là loại đèn truyền thống của các nền văn hóa Đông Á. Đèn do Gia Cát Lượng tự Khổng Minh sống ở thời Tam Quốc phát minh ra. (wiki)
Ngày 14 tháng 2 năm 2012.
Sáng sớm, Thường Hoan đang ngồi nghe điện thoại trong phòng khách thì bỗng hét toáng lên: “Cái gì, họp lớp lễ tình nhân hả? Sao các cậu thiếu đạo đức quá vậy?”
Duy Đóa đang chải đầu cho Tiểu Lộng. Bây giờ Tiểu Lộng rất thích làm đẹp, bé không chịu thắt bím như mấy cô thôn quê nữa, mà đòi cô phải cột tóc nhỏng cao như đuôi ngựa trông mới xinh.
“Nghĩ giùm cho đám ‘nam thừa nữ ế’[1'> không có tiết mục như bọn tớ hả? Cần gì giễu cợt quá đáng vậy cơ chứ!” Thường Hoan càu nhàu.
Tiểu Lộng cột tóc xong thì bắt đầu mặc giày.
Thường Hoan bắt đầu năng nổ gọi điện cho vài bạn học cũ: “Tiểu Khiết, ‘con Sên’ nói tối nay họp lớp!… Đúng, cậu ấy bảo gì mà để cho mấy trái tim cô đơn tụ tập lại với nhau, cái kiểu buồn nôn đó tớ chả thèm!… Đi chứ, tớ phải đi, nếu không đi bọn họ sẽ bảo tớ sợ… Cái gì, cậu bận à? Cậu sắp đính hôn hả?!”
Duy Đóa cầm túi sách của Tiểu Lộng, lướt ngang qua người Thường Hoan đang bị đả kích trầm trọng.
“Alo, Tiểu Mẫn hả? Tối nay họp lớp nhé!” Thường Hoan tiếp tục gọi điện thoại.
“Mẹ, con tới trường đây!” Tiểu Lộng mặc chiếc áo khoác màu đỏ xinh đẹp, vẫy tay chào cô.
“Ừ, mấy giờ con về?”
“Con không về đâu, con ở nội trú luôn.”
“Không phải 16 tây con mới chính thức nhập học sao?” Cô nghi ngờ hỏi.
“Hôm nay học trở lại rồi mẹ, cứ đi đi về về hoài phiền phức lắm, con ở trong trường luôn.” Tiểu Lộng cười cười nói.
“Ôi khốn nạn thiệt, Tô Tô cậu cũng có bạn trai rồi, hic hic, sao các cậu bắt nạt người ta như thế?” Thường Hoan vẫn rít gào.
“Vậy à? Cũng được! Chờ mẹ một chút, mẹ tới trường với con.” Sáng sớm ngủ dậy cô đã lục đục bận bịu nên chưa kịp thay quần áo.
“Đừng, đừng, đừng, mẹ à, con đã là học sinh trung học, con có hẹn với các bạn ngồi xe buýt rồi. Bây giờ đã muộn, con đi trước đây. Bye bye mẹ!” Tiểu Lộng vội vàng tạm biệt.
Tự đi tới trường bằng xe buýt? Duy Đóa cau mày lo lắng, nhưng làm sao Tiểu Lộng còn rãnh rang để suy nghĩ, thoắt một cái bé đã biến biệt dạng.
Duy Đóa giật mình sững sờ. Mới chưa tới nửa năm mà cô bỗng cảm thấy con gái lên trung học rồi thì đã thành người lớn. Trong ký ức của cô, Tiểu Lộng vẫn là một con bé khóc lóc thê thảm trong thang máy vào ngày sau Tết Trung thu.
“Cậu đừng lo, mấy đứa nhỏ tuổi này đang bước vào thời kỳ thành niên, bọn nó không thích làm việc gì cũng có ba mẹ kèm theo.” Thường Hoan cúp điện thoại với vẻ mất mát.
Thời kỳ thành niên? Làm sao có thể!
“Cậu đừng có biểu hiện vẻ khó tin như thế, cậu không thấy cơ thể của Tiểu Lộng đã bắt đầu trỗ mã rồi sao?”
Cô thấy kì nghỉ đông này Tiểu Lộng đã có kinh nguyệt, đường cong nữ tính khó hòng che dấu. Cô còn đi mua áo ngực cho bé mặc nữa.
“Hồi tớ bằng tuổi Tiểu Lộng đã biết yêu thầm, biết viết nhật ký rồi đấy! Không khéo Tiểu Lộng cũng giống vậy.”
“Sao có thể thế được?” Cô nghe xong thì bật cười, Tiểu Lộng vẫn là đứa trẻ.
“Sao lại không được? Có muốn tớ nhắc cho cậu nhớ, năm bao nhiêu tuổi thì cậu quen bạn trai không?” Thường Hoan trách móc.
Nụ cười của cô cứng lại, không thể nào…
“Biết đâu bây giờ Tiểu Lộng đang ngồi chung xe buýt với nam sinh nào đó?” Thườ