
hức xoay xoay chiếc nhẫn bên tay trái. Một hồi lâu sau, gã mới trầm giọng thốt ra mấy chữ: “Cô ấy đang ở nước ngoài.”
Từ đầu tới cuối Kiều Duy Đóa vẫn hoàn toàn trầm mặc, nhưng cô lại bất giác xiết chặt nắm tay.
“Wow, hóa ra hai người yêu đương vượt biên giới hả? Chắc phải khổ lắm nhỉ?” Một bạn nam buột miệng.
“Tôi cũng định cư ở Canada, mới về nước thăm gia đình dịp Tết Nguyên đán.” Hình Tuế Kiến nhàn nhạt trả lời.
Trong ngực dội tới một cơn đau nhói, lúc này Kiều Duy Đóa mới phát hiện, từ lúc Hình Tuế Kiến vào cửa tới giờ cô đã bị sốc đến mức ngạt thở. Cô bắt đầu hối hận tại sao mình lại bỏ qua một lễ tình nhân lãng mạn bên cạnh Tư Nguyên, mà chạy tới đây tham gia họp lớp! Dù như bị kim đâm, nhưng từ đầu tới cuối cô vẫn bắt mình phải biểu hiện thật trấn tĩnh.
“Kiều Duy Đóa, còn cậu kết hôn chưa?” Một bạn học ngồi chung bàn không có kinh nghiệm sống, đặt câu hỏi thiếu tế nhị.
Tất cả các bạn đều lộ ra ánh mắt tò mò, nhưng chẳng ai dám truy vấn.
Cô hít sâu rồi thở hắt một hơi, mỉm cười đáp: “Tớ sắp cưới.”
Giọng cô không cao không thấp, vừa đủ để truyền tới bàn bên cạnh. Tuy nhiên, suốt toàn bộ quá trình Hình Tuế Kiến đều đưa lưng về phía cô mà chẳng có phản ứng gì.
“Bạn trai Duy Đóa là công tố viên, anh ấy yêu cô ấy lắm!” Thường Hoan cố tình bồi thêm.
“Wow, là công tố viên à? Thật oách quá!” Đám bạn nữ ồ lên ngưỡng mộ, “Thảo nào tớ thấy Duy Đóa thay đổi nhiều lắm, hóa ra bị người ta thuần phục rồi!” Mặc dù luôn nín lặng nhưng rõ ràng trên người Kiều Duy Đóa đã không còn thấy vẻ ‘gai góc’.
Kỳ thực mùng một tháng sau Tư Nguyên mới chính thức nhậm chức công tố viên. Thế nhưng lạ lùng thay, Kiều Duy Đóa lại không hề có ý định giải thích.
Thực ra, cô rõ ràng không ham hư vinh đến vậy, nhưng kỳ thực cô cũng chẳng còn cơ hội để tiếp tục ham ‘hư vinh’.
Không biết người ngồi bàn bên cạnh có nghe tin mừng hạnh phúc của cô không, mà chỉ thấy gã đang nhận điện thoại.
“PhươngNhu, có chuyện gì?” Gã vừa bắt máy thì đã nhẹ giọng.
Sự ‘dịu dàng’ của con người sắt đá này khiến Kiều Duy Đóa cảm thấy xa lạ.
“…Ống nước nhà bếp bị chảy à? Cô đừng lo, cứ từ từ dùng khăn lau sạch sàn nhà, dưới lầu có phàn nàn thì cứ mặc kệ! Cô hãy nhớ chú ý, bây giờ Tử Tử biết đi rồi, cẩn thận coi chừng nó trượt chân! Tôi sẽ qua đó ngay!” Vừa cúp máy, Hình Tuế Kiến liền vội vàng đứng dậy.
“Xin lỗi mọi người, tôi có việc phải đi trước!”
Bữa cơm còn chưa ăn mà có người định ‘chuồn êm’, khiến đám bạn học rất bất mãn.
“Gì mà gấp quá vậy?” Các bạn học kháng nghị.
Chẳng qua có một phụ nữ gọi điện ‘bất lực’ cầu cứu vài câu, thì đã có người lập tức chạy đi làm anh hùng cứu mỹ nhân?
“Đúng, chương trình chưa bắt đầu gì cả. Đã ít người tham gia rồi mà cậu còn bỏ đi, chẳng phải chúng tôi thiếu một phần tiền sao?” Các bạn học bất mãn.
Xưa nay họp lớp đều có quy định chia đều.
“Muốn đi cũng được, cậu cứ thanh toán hết chầu này rồi hẵng đi!” Con Sên chơi xỏ để mong giữ người.
Nào ngờ Hình Tuế Kiến lại sảng khoái nói, “Không thành vấn đề.” Gã phong độ gọi nhân viên phục vụ tới tính tiền hết hai bàn.
Gã tỏ thành ý như thế khiến đám bạn học vui mừng hết nói nổi.
“Lần sau có cơ hội sẽ tụ họp tiếp!” Tạm biệt xong, Hình Tuế Kiến đi theo nhân viên phục vụ ra quầy thu ngân quẹt thẻ thanh toán.
“Vợ anh ta ở Canada, vậy mọi người đoán thử xem cô gái mới gọi điện tới nói ống nước nhà bếp bị bể là ai?” Người vừa đi khuất, các bạn học lại bắt đầu bàn tán xôn xao.
“Nghe nói mẹ của Hình Tuế Kiến không sinh thêm cô em gái nào để anh ta có người chăm sóc đâu.”
“Còn phải hỏi nữa, cô gái ấy họ Phương! Tớ đoán chắc là người tình rồi!” Một bạn nam cất giọng mờ ám, “Hôm nay là lễ tình nhân có biết không? Vắng vợ thì thể xác và linh hồn người đàn ông đều cô quạnh, nếu không có chút dịu ngọt thì làm sao người ta sống nổi qua cái lễ tình nhân?”
Từ đầu tới cuối, Kiều Duy Đóa vẫn chưa một lần được gã nhìn thẳng mặt, chậm rãi đặt đôi đũa xuống.
Các bạn học đang bàn tán đều giật mình nhảy dựng.
Sắc mặt Kiều Duy Đóa vẫn rất khó coi, cô cố sức làm hơi thở thật bình tĩnh, “Tôi đi đưa phần tiền của mình cho anh ta!”
Cô không xen vào việc của bọn họ, nhưng bữa cơm này cô nuốt không trôi.
Dứt lời, cô đứng dậy đi ra khỏi ghế lô.
Đám bạn học ngơ ngác nhìn nhau, quyết định coi Kiều Duy Đóa đã tách nhóm.
Gần như không cần nhìn hóa đơn, Hình Tuế Kiến đã quẹt thẻ ngay. Xưa giờ gã không thuộc tuýp đàn ông tính toán ở phương diện này, khi ra ngoài với phụ nữ, gã chưa từng có thói quen ‘cưa đôi’.
Gã nhận lại thẻ tín dụng và xoay người.
“Anh đứng lại!” Đằng sau vang lên tiếng kêu khẽ.
Cả người gã cứng đờ, là Kiều Duy Đóa.
Kiều Duy Đóa bước nhanh tới phía trước, chẳng thèm nhìn gã mà giật lấy tờ hóa đơn trong tay gã.
“Tổng cộng 8846 tệ, đúng không? Trong nhóm có 22 người, tôi sẽ hùn với anh 402 tệ!” Nhìn hóa đơn xong, cô cúi đầu móc bóp lấy tiền.
Lúc cô cúi đầu, đôi mắt sâu thẳm của Hình Tuế Kiến rốt cuộc cũng có cơ hội được dán vào vầng trán và rèm mi của cô.
“Cầm lấy, 400 tệ!” Tầm mắt chạm nhau đột ngột lúc cô ngước vội lên, do gã không kịp thu hồi ánh mắt nên c