Pair of Vintage Old School Fru
Tình Ngang Trái

Tình Ngang Trái

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327271

Bình chọn: 7.00/10/727 lượt.

trút bớt mớ sinh lực thừa trong người.

Tất cả những việc này bán đứng một sự thật, cô chẳng cần làm bất kì động thái nào thì Hình Tuế Kiến cũng vì cô mà rạo rực cháy bỏng.

Cô nên tức giận, thế mà cô lại nhếch môi khoái chí. Hơn nữa, cô có cảm giác vui sướng khi người gặp họa. Rốt cuộc cô bị làm sao? Nụ cười nhẹ nhàng của cô chợt cứng đơ.

Trong phòng, tiếng điện thoại đổ chuông. Khỏi cần hỏi cũng biết chắc chắn đó không phải của cô.

Kiều Duy Đóa liếc thoáng qua, quả nhiên điện thoại gã đặt trên đầu giường. Cô còn chưa có số phone mới của gã, vậy mà trong tình hình này gã lại đưa số điện thoại của mình cho ai?

Trên màn hình điện thoại hiện ra hai chữ ‘Phương Nhu’.

Ồ, hóa ra là giai nhân mới của gã. Kiều Duy Đóa nhìn đồng hồ, lúc này đã 11h00 giờ khuya. Vào giờ này mà còn gọi điện tới, thì ắt hẳn phải có giao tình rất tốt.

Cô cầm điện thoại lên và ấn phím nghe.

“Tuế Kiến, Tử Tử bị sốt, anh có thể tới đây được không?” Trong điện thoại truyền tới tiếng cầu cứu của một phụ nữ yếu đuối.

Kiều Duy Đóa ngắt lời, “Chắc không được đâu.”

Tự dưng xuất hiện một giọng nữ lãnh đạm, khiến người bên kia đầu dây đông cứng.

“Bây giờ anh ta đang trần truồng bị tôi nhốt trong phòng, nếu muốn tới chỗ chị ngay chắc là hơi khó.” Kiều Duy Đóa cười khẽ nói.

“Trần, trần truồng…” Người bên kia đầu dây lắp bắp.

“Đúng thế, tên đàn ông này ăn vụng mà không trốn đi thật xa. Đã vậy còn bị tôi bắt gặp, nên tôi nhốt anh ta và cô ả kia ở bên trong rồi!” Kiều Duy Đóa vừa cười vừa nói, “Tôi đang tính hay là gọi điện vào tổng đài 110, để mời cảnh sát đến xử lý!”

“Chị, chị, chị là vợ của anh ấy à?”

“Hmm.” Cô không thừa nhận, nhưng cái vẻ gầm gừ ấy có thể giết người một cách vô hình.

“Cho nên, nếu con chị bị ốm thì chị đưa cháu vào bệnh viện đi, tôi không chắc đến chừng nào mình mới nguôi giận, và nán lại nơi này tới bao lâu!” Giọng cô lạnh tanh, khiến người nghe khó nghi ngờ mức độ chân thật.

“Ủa, chị là ai? Một hồng nhan tri kỷ khác của anh ta hả? Ha ha, tôi nói cho chị biết, Hình Tuế Kiến thích ‘làm’ với hồng nhan tri kỷ của mình nhất. Cô gái trong phòng cũng là một hồng nhan tri kỷ của anh ta…”

Cô chưa kịp nói xong thì người bên kia đầu dây đã chủ động cúp máy.

Thích thú, vô cùng thích thú! Khoái cảm được trả thù khiến Kiều Duy Đóa thấy tâm trạng mình bỗng trở nên thư thái.

Phòng kế bên vẫn ra sức rên rĩ.

Cô bước tới bực dọc đấm vào vách tường, nói bằng giọng điệu cau có: “Này, láng giềng, mấy người nhẹ nhàng một chút được không?” Thực sự nóng bỏng tới mức cô cũng sắp chịu hết nổi!

Tình yêu phản bội tôi, buộc tôi phải rời đi.[1'>

Cuối cùng biết sự thật làm tôi rơi nước mắt.

Tình yêu phản bội tôi, anh vác trên lưng món nợ lương tâm.

Dù cho có trả giá bao nhiêu thì tình cảm cũng không thể mua lại.

Ngày trước là anh muốn chia lìa, chia lìa thì chia lìa.

Bây giờ lại muốn dùng tình yêu chân thành để dỗ dành tôi quay về.

Tình yêu không phải là thứ anh muốn bán, muốn mua đều có thể được.

Hãy để tôi đi, để tôi sáng tỏ, buông tha tình yêu của anh.

Nhẫn tâm làm tổn thương tôi, tình yêu như vậy thật khó hiểu.

Phải hết lòng xây dựng tình yêu chân thành, héo rũ mới hiểu được.

Tình yêu không phải là thứ anh muốn bán, muốn mua đều có thể được.



Hình Tuế Kiến bơi xong, quay về thì thấy Kiều Duy Đóa dựa vào thành giường nằm nhắm mắt nghỉ ngơi. Bên cạnh cô là chiếc điện thoại của gã, trong máy đang mở bài ‘Sơn ca’.[2'>

Cô hứng thú vậy à? Hình Tuế Kiến lập tức phát hiện ra lí do Kiều Duy Đóa ‘hứng thú’, bởi vì tiếng rên rĩ của phòng kế bên còn nhiệt liệt hơn lúc gã rời đi. Quả thực khiến nhục dục bốc thẳng lên nóc nhà.

“Họ còn làm à?” Hình Tuế Kiến nhíu mày.

Đã hơn một tiếng rồi mà phòng kế bên vẫn chưa xong?

“Họ tạm ngừng khoảng mười mấy phút thì làm tiếp tập hai.” Kiều Duy Đóa vẫn khép mắt, đáp bằng giọng điệu bình tĩnh.

Mẹ kiếp! Hình Tuế Kiến rủa thầm trong bụng.

Gã ngồi xuống phần giường của mình, buồn bực lau khô mái tóc.

Phòng kế bên vẫn tiếp tục ‘hò hét’ lớn tiếng.

Kiều Duy Đóa vẫn tiếp tục nhắm mắt nghe nhạc.

Hình Tuế Kiến bỗng cảm thấy cảnh tượng này thực buồn cười. Bởi vì, lúc này trông dáng vẻ của Kiều Duy Đóa như ni cô đã tiến vào trạng thái thiền định tĩnh tâm, nếu đừng để ý tới bàn tay đang gõ trật nhịp tiết tấu bài hát ‘Sơn ca’.

“A, um, a, um…” Phòng kế bên vẫn kêu to hết sức.

Khóe môi tươi cười của Hình Tuế Kiến hết cứng rồi lại lạnh.

Mẹ kiếp, gã bắt đầu hơi nóng lên rồi.

“Em làm gì khiến bọn họ tự dưng ‘mạnh mẽ’ như vậy?” Thật quái đản, âm thanh này còn vang dội hơn ban nãy, rõ ràng đang cố tình thị uy.

“Tôi chỉ cảnh cáo bọn họ, nếu cứ tiếp tục rên rĩ nữa thì tôi sẽ báo cảnh sát.” Giọng điệu cô nhàn nhạt.

Nào ngờ lại biến thành như vậy.

“Kiều Duy Đóa, em không biết là đừng nên khiêu khích đàn ông trong tình huống đó sao?” Hình Tuế Kiến day trán.

Cô mở choàng mắt, hếch cằm, duỗi bàn tay mềm tắt nút nghe nhạc, “Khiêu khích thì thế nào?”

Đôi mắt trong veo của cô quan sát gã chăm chú, đôi đồng tử lấp lánh thứ ánh sáng quái đản.

Cả người Hình Tuế Kiến khô nóng, nãy giờ trên người gã vẫn mặc mỗi chi