
được nửa người dưới…”
“Em yêu, tôi xin lỗi, tôi lại lén lút uống rượu!” Nhiếp Lạc tựa đầu vào vai cô, mượn rượu đùa bỡn.
Nếu là trước đây, cô đã sớm thẳng thừng đẩy hắn ra, nhưng lúc này cô không hy vọng trong phòng phát ra tiếng động lạ.
“Là vợ anh ghét đàn ông uống rượu, chứ chả phải tôi.” Vẻ mặt cô không chút thay đổi, “Hơn nữa, tôi chưa từng nói những lời này!”
Chẳng những Nhiếp Lạc không bị cô đóng băng, mà ngược lại còn cười toe toét: “Em yêu, đừng bực dọc mà, em tha lỗi cho tôi đi.”
Người này hoàn toàn không thể giao tiếp được!
“Nhiếp Lạc, tôi là gì trong lòng anh?” Cô lẳng lặng nhìn đối phương.
Nhiếp Lạc vuốt ve gương mặt xinh đẹp của cô, đáp: “Em hả? Tôi cảm thấy em là do vợ tôi đầu thai chuyển kiếp!” Tính tình vừa lạnh lùng vừa rắn rỏi lại rất kiêu ngạo, thật y như vợ hắn.
“Đầu thai chuyển kiếp? Vậy tại sao anh gọi tôi bằng ‘em yêu’ mà không phải là ‘vợ yêu?” Cô thản nhiên hỏi.
Nhiếp Lạc đứng bật dậy khỏi ghế nhìn cô đăm đăm, như thể cô đang lăm le vị trí ấy khiến hắn vô cùng mất vui.
“Thực ra anh luôn biết, vật thay thế chính là vật thay thế.” Cô thản nhiên vạch trần sự thật, “Vợ anh mất lúc tôi hai mươi tuổi, làm sao tôi có thể là người đầu thai chuyển kiếp của vợ anh được? Do anh không chịu chấp nhận sự thật là vợ anh đã chết, mà tiếp tục sống trong ảo mộng.”
Bị đâm vào nỗi đau, ánh mắt Nhiếp Lạc trở nên hung ác. Nhưng hắn nhanh chóng cất dấu vẻ ngấm ngầm, khôi phục lại nụ cười tươi tắn như thể những khó chịu vừa rồi chưa hề xảy ra.
“Em yêu, tôi muốn em hầu hạ tôi đêm nay.”
Kiều Duy Đóa hóa đá trong nháy mắt. Cô vẫn luôn lo lắng kịch bản này sẽ xảy ra, nhưng không ngờ tối nay người bị rượu kích thích cũng chẳng phải chỉ riêng một mình Hình Tuế Kiến.
Cô thụt lùi về phía sau một bước dài và tự nhủ với mình rằng, bất kể gặp tình huống nào thì cô cũng không thể bật tiếng cầu cứu.
“Em yêu, chúng ta vui đùa một chút đi, tôi đưa roi da, đèn cầy và còng tay trước kia em thích nhất đây!” Nhiếp Lạc cười toe toét, khăng khăng đêm nay phải chiếm được cô.
Cô lại theo bản năng lùi về sau một bước nữa, gần đụng tới chiếc giường lớn sau lưng. Ánh nhìn xa lạ và cảnh giác của cô khiến mặt Nhiếp Lạc nhăn lại: “Em yên tâm, em yên tâm! Roi da dùng để đánh tôi, đèn cầy để nhỏ tôi, sẽ không làm em bị thương đâu!” Hắn khom lưng cam đoan.
Tuy nhiên vẻ mặt cô vẫn đầy cảnh giác, không hề có sự vâng lời như trong trí nhớ của Nhiếp Lạc. Nhiếp Lạc dồn cô không thể lùi được nữa, hắn cúi xuống áp mặt mình lên mặt cô. Kiều Duy Đóa ngoảnh mặt đi, muốn chặn đứng đầu lưỡi đang tiến quân thần tốc của hắn mà chẳng dám phát ra một tiếng động.
Đúng lúc ấy, sau gáy Nhiếp Lạc chợt lạnh. Một một họng súng tối om chỉa vào đầu hắn.
Kiều Duy Đóa trợn tròn mắt, chẳng biết từ bao giờ Hình Tuế Kiến đã đứng đằng sau bọn họ, trên tay lăm lăm khẩu súng.
“Rốt cuộc cũng ép được cậu ló mặt rồi.” Nhiếp Lạc không hề bất ngờ mà còn bật cười khanh khách.
Ý thức được bọn họ đã trúng bẫy, toàn thân Kiều Duy Đóa đều toát mồ hôi lạnh.
“Anh bảo rồi, nếu gặp nguy hiểm thì em phải kêu cứu, tại sao em không kêu?” Thế nhưng Hình Tuế Kiến làm như không nghe Nhiếp Lạc nói, mà gã lại nhìn cô gầm nhẹ.
Gã chỉ biết không thể tin cậy người đàn bà này được.
“Tự em có thể giải quyết, vì sao phải kêu cứu?” Vẻ mặt cô cũng tức giận. Đều tại gã bốc đồng, bây giờ kết cuộc gặp nguy hiểm!
“Giải quyết? Em định giải quyết thế nào? Để anh ta ‘leo’ lên ăn uống no nê rồi xách quần bỏ chạy, thì anh có thể an toàn?” Hình Tuế Kiến vẫn điềm nhiên nói, “Em có hỏi anh chưa? Kiểu ‘bình an’ ấy là thứ anh cần?”
Cơ thể chưa giảm nỗi khát khao nên còn đầy căng thẳng, tâm hồn vì cô tự quyết định chủ trương mà cực kỳ bất mãn.
Nghe vậy, cô bật cười bực tức, “Từ đó tới giờ anh cũng chưa từng hỏi em, ‘bình an’ mà anh đem lại có phải là thứ em cần?” Gã lấy tư cách gì để nổi giận? Cô nhẫn nhịn mọi thứ vì sợ gã sẽ bị chết bất cứ lúc nào!
“Em đang tính sổ với anh sao?” Gã gằn giọng.
“Em không rảnh tới vậy! Anh lấy súng từ đâu ra? Anh không biết sở hữu vũ khí là phạm pháp hả?” Cô gây hấn.
“Anh không chuẩn bị đầy đủ thì làm sao đưa em ra khỏi đây?”
“Em không cần anh quan tâm!” Cô dốc sức chối bỏ.
Nếu bình an của cô phải dùng tới sự an toàn của gã để đổi lấy, thế thì cô không cần!
Mới ban nãy còn nồng nàn bày tỏ tình ý, giờ khắc này Hình Tuế Kiến tức giận thiếu điều sôi máu. Đây là cách yêu thương một người của Kiều Duy Đóa, Hình Tuế Kiến đành an ủi mình.
Hai người không ai chịu nhường ai, cả không gian đều ‘ầm ĩ’ lên, hoàn toàn bỏ mặc Nhiếp Lạc đứng một bên.
Nhiếp Lạc xoay người, phớt lờ họng súng đang chỉa vào trán mình. Thậm chí hắn còn bước tới gần Hình Tuế Kiến, nói: “Tôi khuyên cậu nên buông súng ngay, tôi sắp đặt rất nhiều tay súng bên ngoài, chỉ cần cậu bước ra thì lập tức sẽ thành tổ ong vò vẽ!” Nhiếp Lạc lấy lại chủ quyền, cất giọng đe dọa.
Hình Tuế Kiến lạnh lùng tiếp tục đối đầu với hắn. Còn Kiều Duy Đóa hít sâu một hơi, lập tức đứng chung bờ chiến tuyến với Hình Tuế Kiến.
Nhiếp Lạc như thấy được cảnh tượng năm xưa giữa mình và vợ.
“Nhiếp Lạc tôi sống tớ