XtGem Forum catalog
Tình Ngang Trái

Tình Ngang Trái

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326522

Bình chọn: 8.5.00/10/652 lượt.

g phòng và cũng là bạn thời trung học với cô.

Ánh mắt Duy Đóa từ từ bình tĩnh lại. Một lát sau, cô nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ báo thức, may quá, đã gần sáu giờ sáng.

Bên ngoài trời đã hừng đông.

Từ ngày xảy ra việc đó, những năm tháng đằng đẳng sau này cô đều rất, rất sợ bóng tối.

“Xin lỗi đã làm cậu thức giấc.” Cô vội cất tiếng xin lỗi.

“Không sao, cậu mơ thấy ác mộng hả?” Thường Hoan khoát tay nói.

Duy Đóa im lặng, đứng dậy rời khỏi giường.

“Tớ đi làm sandwich đây.” Cô kéo hộc tủ đầu giường, lấy một chiếc khăn lụa chấm bi quàng lên cổ với động tác nhuần nhuyễn.

Bây giờ là mùa xuân, rất thích hợp để quàng khăn lụa. Trong tủ của cô có rất nhiều khăn quàng. Một năm bốn mùa biến hóa với đủ kiểu dáng, nào là mỏng, dày, khoác trên vai, hình tam giác, tơ lụa… Cô luôn đem những vật đơn giản như thế tạo thành những phong cách gợi cảm.

Vốn dĩ Thường Hoan đang buồn ngủ díp mắt, bỗng dưng sáng rỡ: “A, hôm nay có số hưởng rồi!” Duy Đóa rất có năng khiếu, món sandwich cô làm quả thật phải từ một đầu bếp cao cấp.

Duy Đóa vỗ lưng cô bạn: “Cậu ngủ tiếp đi, khi nào làm sandwich xong tớ gọi.”

“Muôn năm!” Thường Hoan khoa trương giơ tay, gào lên vài tiếng rồi sung sướng quay về phòng kế bên tiếp tục ‘nướng’.

Trong bếp, Duy Đóa rửa sạch rau xà lách. Lát sau, cô lại bắt đầu cắt cà chua…

Mỗi lần thức dậy sau cơn ác mộng, cô luôn tìm chút gì đó để làm, mới khiến tâm trạng mình bình tĩnh.



Bảy giờ ba mươi phút sáng, Duy Đóa và Thường Hoan ra ngoài.

Phòng kế bên cũng truyền đến tiếng đóng cửa chống trộm, người đàn ông nhã nhặn khép cửa xong thì đi về phía hai người.

“Chào buổi sáng.” Anh chào hỏi hai cô, giọng anh trầm ấm và êm dịu như dòng suối khiến người nghe cảm thấy thật thoải mái.

“Tư Nguyên, hôm nay anh khỏi mua điểm tâm, Duy Đóa đã làm bữa sáng cho chúng ta rồi.” Thường Hoan vừa nhìn thấy anh thì tâm tình trở nên vô cùng sung sướng, cô nàng líu lo: “Hương vị ngon lắm lắm, Duy Đóa để dành phần to nhất cho anh đấy!”

Thang máy tới, anh liếc thoáng chiếc lồng đựng sandwich vẫn còn ấm vừa được nhét trên tay. Đợi Thường Hoan vào thang máy trước, anh khẽ gọi: “Đóa à!”

Duy Đóa ngước mắt.

“Em lại mất ngủ hả?” Tư Nguyên nhăn mày hỏi, rồi dùng giọng thì thầm lo lắng chỉ mỗi mình cô nghe: “Em có muốn đi khám bác sĩ để họ kê ít thuốc an thần không?”

Duy Đóa lắc đầu, nhẹ giọng đáp: “Chẳng phải anh nói uống nhiều thuốc an thần thì có hại sao?”

“Nhưng mất ngủ quá nặng cần phải uống, nếu không sẽ rất đuối sức.”

“Thỉnh thoảng em nằm ác mộng, chứ gần đây không mất ngủ.”

“Thang máy tới rồi! Hai người to nhỏ gì mà tránh tôi vậy? Có phải đang nói xấu tôi không?” Thường Hoan đứng trong thang máy giở giọng bất mãn.

“Đâu có, cho tôi mượn gan trời cũng chẳng dám nói xấu em.” Tư Nguyên phản ứng rất nhanh, lập tức nở nụ cười kết thúc câu chuyện giữa hai người.

Trong thang máy.

Thường Hoan thấy anh ôm một chồng sách liền hỏi: “Dạo này anh thi gì nữa thế?” Thật bái phục anh, cứ ba bốn hôm lại đi thi cử.

“Thi thống kê.” Anh đáp.

“Anh thi thống kê làm chi? Chẳng phải anh làm bên Cục Bảo hộ lao động à? Anh không công tác bên ngành thống kê, thi làm gì?” Thường Hoan tò mò.

“Nó cũng có lợi cho tương lai mà, tôi cứ thi trước.”

“Người ta là công chức, anh cũng là công chức, sao nhìn anh vất vả thế?” Thường Hoan ám chỉ anh tự chuốc khổ.

“Còn trẻ vất vả, mai mốt về già được hưởng thanh nhàn.” Tính anh rất lo xa.

“Anh có lấy nhiều bằng cấp đi nữa thì ba anh – Lục thẩm phán cũng không nhoẻn miệng cười, anh phí công làm gì?” Cách nói chuyện của Thường Hoan luôn thẳng thừng: “Anh thi lung tung môn này ngành nọ, chi bằng chăm chỉ vào cuộc thi Tư pháp năm nay, giành thắng lợi luôn cho rồi!” Làm láng giềng nhiều năm, đương nhiên Thường Hoan biết hằng năm Tư Nguyên đều tham gia cuộc thi Tư pháp, nhưng toàn thất bại.

Nhiều năm qua, đủ các bằng cấp chất đầy trong ngăn tủ nhà anh, nhưng chiếc bằng quan trọng nhất kia vẫn thiếu.

Nụ cười của Tư Nguyên vẫn ôn hòa, nhưng có chút ảm đạm.

“Thang máy tới rồi!” Duy Đóa lên tiếng nhắc.

Ba người ra khỏi cửa thang máy. Tuy nhiên, hôm nay hướng đi của ba người bọn họ có khác.

Tư Nguyên sửng sốt hỏi: “Bọn em không đi làm hả?”

“Đi chứ!” Thường Hoan đáp.

“Vậy các em…” Sao không ngồi xe của anh? Lúc hỏi câu này, ánh mắt Tư Nguyên luôn nhìn vào Duy Đóa.

“Chuyên viên Lục, trí nhớ của anh đoảng thật đấy, em mua xe rồi!” Thường Hoan giơ chùm chìa khóa xe mới cáu huơ huơ trước mặt anh, “Thường Hoan em đang bước gần tới kỷ nguyên phụ nữ thời đại mới.”

“Xin hỏi, mua xe và phụ nữ thời đại mới có liên quan gì?” Tư Nguyên mờ mịt, nghĩ mãi không ra. Anh cũng có xe, lẽ nào cũng coi là đàn ông thời đại mới?

Bộ dạng ngơ ngác của anh đã trúng ý của Thường Hoan.

“Có nhà, có xe, tương lai có thể coi đàn ông như cún con nuôi cảnh, đó là mục tiêu cả đời của Thường Hoan em! Bây giờ em trân trọng thông báo, em đã thành công bước đầu tiên!” Thường Hoan vô cùng đắc ý.

Thường Hoan luôn hát bài đả đảo đàn ông tồi, hô vang khẩu hiệu tôn thờ chủ nghĩa độc thân!

“Chứ không phải phụ nữ thời đại mới là những người bi