Disneyland 1972 Love the old s
Tình Nhân Bé Nhỏ Của Tổng Tài Xấu Xa

Tình Nhân Bé Nhỏ Của Tổng Tài Xấu Xa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325351

Bình chọn: 7.00/10/535 lượt.

khiến người ta có một cảm giác rất sắc. Lúc nghĩ như vậy, trong đầu cô lại hiên lên đôi mắt đẹp của Mạc Tử Bắc. Tại sao cô cứ cảm thấy bộ dạng của tổng giám đốc Ôn này có chút giống Mạc Tử Bắc nhỉ? Chỉ là trong mắt hắn làm người ta có cảm giác đó đúng là một gã lông bông, còn Mạc Tử Bắc tuy rằng mắt cũng sắc, nhưng đôi mắt anh ta khác hẳn Tổng giám đốc Ôn. Đôi mắt anh ngăm đen sáng hơn nhiều so với Tổng giám đốc Ôn. Hiện tại nhìn mắt của Tổng giám đốc Ôn, bọng mắt rất to, bộ dạng cứ như là miệt mài quá độ.

Đúng lúc cửa thang máy mở ra, cô cười gượng hai tiếng “hì hì”, “Tổng giám đốc, tôi phải đi rồi!”

Cô rất khách sáo bước nhanh vào thang máy, lại không ngờ rằng Tổng giám đốc Ôn cũng theo vào, nhất thời Giản Tiểu Bạch cảm thấy cả người cứng ngắc. Hôm nay cố ý đi sớm, đã vậy còn quá xui xẻo gặp phải tên háo sắc theo lời đồn này.

“Có thể biết tên của em không?” Ôn Hướng Đình hỏi, ánh mắt ái muội.

Giản Tiểu Bạch nhíu mày, nhưng vẫn cười, âm thầm chịu đựng trả lời: “Giản Tiểu Bạch!”

“Tên rất hay, người cũng như tên, thuần khiết ngây thơ!” Ôn Hướng Đình nịnh hót, nhìn chằm chằm vào mắt cô, mùi háo sắc hiện rõ trên mắt, khiến cô rất chán ghét, lại không thể nhiều lời. Ai bảo hắn là Tổng giám đốc, cô lại rất cần công việc này.

Thang máy đi lên trên, Giản Tiểu Bạch chỉ cảm thấy không gian nhỏ hẹp có quá nhiều mùi vị cợt nhã. Không biết vì sao cô cảm thấy trên người Tổng giám đốc Ôn lại có mùi hồ ly lẳng lơ, hơn nữa còn phóng khắp nơi. Kỳ thật hồ ly đực một khi đã thể hiện sự lẳng lơ thì vị lẳng lơ còn mạnh hơn một ngàn lần hồ ly cái. Nguồn bị nhảy chương. Mời các bạn đọc chương tiếp theo! Từ trong văn phòng của chủ tịch, một ông lão tinh thần khỏe mạnh, ăn mặc rất chỉnh tề, thoạt nhìn khoảng hơn sáu mươi tuổi bước ra. Nhưng trời nóng như vậy mà ông lại mặc âu phục, thắt cà vạt, thật khiến người ta khâm phục nha!

Giản Tiểu Bạch không biết ông lão này, nhưng bằng trực giác cô biết nhất định ông là chủ tịch. Cúi gằm mặt xuống, Giản Tiểu Bạch im lặng không nói nửa lời. Ôn Hướng Đình sợ tới mức sửng sốt hồi lâu mới phản ứng lại, hắn khúm núm, kêu lên: “Ba, ba tới sớm quá vậy!”

Nghe hắn gọi ba, Giản Tiểu Bạch biết người này đúng là chủ tịch, cô lễ phép chào một tiếng: “Chào chủ tịch!”

Ông lão không nhìn Ôn Hướng Đình, chỉ có chút đăm chiêu đánh giá Giản Tiểu Bạch, sau đó vừa lòng gật đầu: “Không tồi, đúng là một cô bé chịu khó, làm tốt lắm!”

“Cảm ơn chủ tịch, tôi sẽ tiếp tục cố gắng!”

Giản Tiểu Bạch nhìn chủ tịch cũng thuận mắt hơn, một ông lão quắc thước như vậy mà lại sinh ra một đứa con cặn bã như thế, thật khiến người mở rộng tầm mắt.

“Ba! Sao ba đến sớm thế?” Ôn Hướng Đình gọi nhẹ nhàng, muốn chủ tịch chú ý tới.

Khuôn mặt chủ tịch Ôn căng ra, không có biểu hiện gì, dáng vẻ của ông ta?

Uhm?

Giống hệt Mạc Tử Bắc!

Ban nãy thì cảm thấy Ôn Hướng Đình giống, giờ có thể gặp chủ tịch lại càng thấy dáng vẻ của chủ tịch giống hơn, đặc biệt vẻ mặt căng ra hiện tại rất giống Mạc Tử Bắc, khiến người khác cảm thấy rất khó gần gũi. Xem ra ông ấy đang tức giận.

Giản Tiểu Bạch gạt đi nghi ngờ trong đầu, quay người đi sắp xếp công việc của mình.

Có vẻ như chủ tịch Ôn nói với tổng giám đốc Ôn một câu, không, là một chữ: Cút!

Sau đó Ôn Hướng Đình ỉu xìu đi ra, Giản Tiểu Bạch liếc nhìn dáng vẻ rời đi của hắn, phì cười. Dáng vẻ rời đi buồn bực, lẳng lơ của tổng giám đốc Ôn chẳng khác nào một con vịt, đánh mông uốn éo uốn éo, 80% là hắn nhờ có cái mông lớn này mà kiếm được nhiều phụ nữ như vậy. Hôm nay bị xuống cấp thành vịt, ha ha, vậy là thành đít vịt rồi.

Giản Tiểu Bạch không thể không vui vẻ cười khúc khích. Chủ tịch Ôn quay người khó hiểu liếc cô một cái, Giản Tiểu Bạch sợ tới mức quay lưng lại ngay, lén lè lưỡi.

“Còn chưa đến gian làm mà cô đã tới rồi à?” Giọng của chủ tịch Ôn lại truyền đến.

Giản Tiểu Bạch nhìn xung quanh, thấy chưa có ai đến mới ý thức được là ông đang nói với mình. “Dạ! Cũng không lâu nữa là đến giờ làm rồi ạ.”

“Cô không mệt sao?”

“Dạ?”

“Tôi còn nhớ thanh niên thì bao giờ cũng ngủ nướng, người có tinh thần như cô rất tốt!”

À! Giản Tiểu Bạch mỉm cười ngượng ngùng: “Tối qua cháu đi ngủ sớm, ngủ sớm dậy sớm lâu ngày đã thành thói quen rồi ạ!”

Vị chủ tịch già nở nụ cười, kỳ lạ là dáng vẻ lúc ông ấy cười rộ lên giống hệt Mạc Tử Bắc, cũng nhếch môi! Gặp quỷ rồi! Gần đây luôn nghĩ đến anh ta, gặp ai đều thấy giống anh ta, chẳng lẽ thật sự cô đã nhị kiến chung tình với Mạc Tử Bắc?”

“Cô tên là gì?”

“Dạ?” Giản Tiểu Bạch đang mãi suy nghĩ đến xuất thần nên không nghe rõ, “Ngài nói gì ạ?”

Chủ tịch Ôn lại cười: “Cô tên là gì?”

“Giản Tiểu Bạch!”

“Ừ!” Ông khẽ gật đầu, lần đầu tiên gặp kiểu con gái này, có vẻ rất nghiêm túc, nhưng cũng rất mơ hồ. “Chăm chỉ làm việc, cần mẫn ắt được đền đáp!”

Ông để lại những chữ đó rồi trở về phòng chủ tịch.

Giản Tiểu Bạch chu miệng, làm việc của mình. Có vẻ vị chủ tịch này không hung dữ như bên ngoài vẫn đồn đại, tính tình rất hiền hòa, chắc có thể ông chỉ hung dữ với Ôn Hướng Đình! Ai có loại con ăn hại này đúng là xui xẻo!

Lúc chiều tan tầm, cô về muộn n