Tình Nhỏ Làm Sao Quên

Tình Nhỏ Làm Sao Quên

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321774

Bình chọn: 7.00/10/177 lượt.

lao ẩu xuống đáy hồ, tôi phải đặt một tay lên vai em đề phòng. Biết tánh em đã nghĩ đến cái gì là nghĩ đến "chết" cái đó, tôi giả đò coi đồng hồ rồi nói:

- Ðã hết giờ thuê pédalo rồi. Chúng ta vào bờ.

Tôi ấn tay lái xuống cho pédalo quẹo trái rồi đạp thật nhanh vào bờ. Tôi muốn rời xa cái đáy hồ đang lởn vởn trong đầu em.

Nắng chiều đã nhạt khi chúng tôi leo lên cầu gỗ. Tôi dắt cô bé băng qua đường, đi bên lề trái về hướng trung tâm thành phố. Tôi ngại không dám bắt em đi dọc theo bờ hồ dù bên ấy mát hơn, nhưng lại giúp em dễ dàng liên tưởng đến đáy hồ hơn.

Tôi muốn dắt cô bé đi xem phim cho đầu óc em bớt căng thẳng. Nhưng khổ nỗi đi qua ba rạp chiếu bóng đều thấy quảng cáo chiếu phim quyền cước Hong Kong, chẳng thích hợp với em. Tôi đành dắt em đi dạo xem các cửa hàng.

Ðèn đường và đèn các cửa hàng đã bật sáng. Khi đi ngang qua một hiệu sách, tôi kéo cô bé cùng bước vào. Tôi muốn mua một cuốn tiểu thuyết để đọc, đồng thời mua tặng cô bé một quyển sách để làm kỷ niệm. Trong khi tôi mải nhìn lên kệ sách để tìm một cuốn truyện ưng ý thì cô bé vẫn ngó lơ đi chỗ khác. Tôi nắm tay em, hỏi:

- Em thích cuốn sách nào? Tôi sẽ mua tặng em.

Cô bé lắc đầu:

- Em không thích sách.

- Tại sao vậy?

- Má nói ba em chết cũng tại sách.

Tôi nghe mà rùng mình, vội keó cô bé bước đi. Ngang qua tủ kính, cô bé đứng lại nhìn những đồ bách hóa bày bên trong. Tôi hỏi:

- Em muốn mua món gì?

Cô bé lắc đầu. Nhưng tôi vẫn gọi cô bán hàng lại, nhờ cô lấy một kẹp tóc bày trong tủ kính. Tôi cài cái kẹp lên mái tóc em và nói:

- Tôi tặng em.

Cô bé vuốt vuốt cái kẹp tóc nói:

- Tại sao ông lại tặng em cái kẹp này?

- Tại em nói cái em đã đánh mất có màu xanh lá cây. Biết đâu cái kẹp tóc màu xanh lá cây này chính là cái mà em đã đánh mất.

Cô bé liền chỉ một hộp quẹt gaz trong tủ kính:

- Cái đó cũng màu xanh lá cây. Vậy ông hãy mua tặng em luôn.

Tôi cười nhăn nhó:

- Ðược thôi.

May thay trong tủ kính không còn món hàng gì màu xanh lá cây. Nếu không thì tôi.... rỗng túi. Và mặc dù tôi đã trả tiền đầy đủ, cô bán hàng vẫn ngơ ngác nhìn chúng tôi như những kẻ thiếu nợ.

Vừa bước ra cửa hiệu sách, tôi gặp Hạnh và Liên bước vào. Hai người chắc vừa đi tập kịch về. Hạnh nói:

- Sao chiều này anh không đến xem tụi em tập màn cuối?

- Tôi đang bận viết một vở kịch mới.

Liên cười nói:

- Vậy tụi em sắp có kịch để diễn tiếp rồi. Bây giờ tụi em xin đãi "tác giả" một chầu bún bò Huế.

Tôi chỉ cô bé đang đứng một mình bên lề đường nhìn xe cộ qua lại:

- Cho tôi mời cô bạn nhỏ kia đi cùng được không?

Hạnh nhìn cô bé, hỏi:

- Ai vậy?

- Em không nhận ra cô nhỏ em đã gặp một lần ở đồi cù?

Hạnh trợn mắt nói:

- Con nhỏ "mát" đó à! Nó mau lớn quá vậy?

Tôi cười nói:

- Cô bé ấy không "mát" đâu. Cô ấy vừa làm cho tôi "mát" thì có. Ðể tôi gọi cô bé cùng đi ăn cho vui.

Tôi bước đến chỗ cô bé đứng, vỗ vai em và nói:

- Có người mời chúng ta đi ăn bún bò Huế, em đi không?

Cô bé vẫn nhìn xe cộ và hỏi:

- Ai vậy?

- Những người bạn đóng kịch của tôi.

Cô bé quay qua nhìn tôi, hỏi:

- Ông cũng biết đóng kịch à?

- Không. Tôi viết kịch. Bây giờ chúng ta cùng đi ăn với bọn họ cho vui.

- Ông hãy đi ăn với họ đi. Em không thích ăn bún bò Huế.

Tôi lắc đầu, đi trở lại chỗ hai cô bạn gái và ngỏ lời xin lỗi họ. Hạnh nắm tay Liên kéo đi:

- Ông ấy không thèm đi với tụi mình đâu. Ðã có cô con gái của bà tỉ phú rồi.

Nàng quay qua hỏi "móc" tôi:

- Ðấy có phải là vở kịch mới của ông?

- Ồ! Không phải vậy...

Tôi muốn giải thích cho Hạnh hiểu nhưng hai người đã bước đi thật nhanh. Tôi lắc đầu, đi đến chỗ cô bé đứng.

- Thôi chúng ta đi ăn cơm bình dân. Sắp đến giờ xe đến đón em về rồi.

Cô bé quay lại nhìn tôi, nói:

- Em không thích ăn cơm bình dân.

Tôi bực mình, gắt:

- Vậy em thích ăn gì?

- Bún bò Huế.

Tôi gãi đầu, vò tai:

- Vậy sao hồi nãy em nói không thích ăn.

Cô bé bật quẹt gas tôi mới mua tặng em. Em đưa hộp quẹt lên ngang mặt tôi, như muốn đốt lửa cho tôi mồi thuốc.

- Em không thích ăn bún bò Huế với người lạ. Còn với ông thì khác.

Tôi vừa thò tay vào túi áo rút ra được một điếu thuốc thì cô bé tắt quẹt gaz:

- Em đâu có bật quẹt cho ông mồi thuốc. Em chỉ tò mò muốn biết mặt ông khi nhăn nhó ra sao. Lính hầu (cúi rạp đầu): Muôn tâu hoàng thượng, có quan thượng thư xin được vào chầu.

Lê Long Ðĩnh (nằm trên long sàng, ngáp): Ta đang buồn ngủ. Ai muốn gặp ta lúc này là muốn gặp tử thần. Hãy chém đầu hắn.

Tiếng gõ cửa lộp cộp làm tôi giật mình, bỏ cây viết xuống trang giấy đang viết dở dang. Tôi nghĩ có thể Hạnh đến thăm, nên cài cúc áo lại cẩn thận trước khi mở cửa. Ðăng bước vào. Anh gỡ chiếc kính đen đang đeo bỏ vào túi và hỏi:

- Cậu đang viết một vở kịch mới?

Tôi gật đầu. Ðăng kéo ghế ngồi xuống, hỏi tiếp:

- Nhân vật chính là ai vậy?

- Tên bạo chúa Lê Long Ðĩnh.

- Chứ không phải cô bé "mát" à?

Tôi nhíu mày, hỏi lại:

- Tại sao cậu hỏi vậy?

- Liên nói cho tôi biết.

- Liên à? Lạ nhỉ!

Ðăng thổ thổ điếu thuốc vào bao rồi bật quẹt châm hút.

- Ðể tôi nói cho cậu rõ. Sáng sớm nay Hạnh đến gặp tôi và xin rút tên ra khỏi nhóm kịch. Tôi hỏ


Snack's 1967