
phanh
trong cung có dư luận đồn rằng chàng là con của bà Công tước , chị ruột
Võ Hậu. Chắc hẳn Võ Hậu đã tung ra tin nầy với một mục đích mờ ám . Hiền còn nhận được mấy lá thư của Võ Hậu trách chàng thiếu bổn phận làm con . Hiền rất buồn về những chuyện này. Chàng lo lắng không biết mẹ chàng
đang âm mưu gì và số phận chàng sẽ ra sao ? Có lẽ chàng sẽ phải tự vệ
bằng mọi cách.
Trong khi đó, tại Đông đô, Võ Hậu thường đi lại
với một đạo sĩ kiêm tướng số tên là Minh Tôn Yên . Xưa nay Võ Hậu vẫn
khoái đạo sĩ và thầy thuốc. Những kẻ xứng ý bà đều được phép vào khuê
phòng của bà.
Hơn một năm nay Cao Tôn hoàn toàn nằm liệt giường
nên bà không còn sợ Vua bắt quả tang như trước kia nữa. Nhờ sự đi lại
thân mật, tên đạo sĩ đã dò ra tâm sự của bà.
Gã đánh trúng tâm
lý bà khi nói rằng tướng một của Thái tử Hiền rất xấu, cháu sẽ không
sống lâu và thiếu may mắn - điều này đúng vì nhiều thầy tướng khác cũng
nói vậy - gã viện cớ rằng chàng phạm vào mấy điều kỵ như anh hoa phát
tiết ra ngoài, mũi nhọn quá .v.v. Trái lại Triết có nhiều nét giống Thái Tôn, và chàng có nhiều phúc tướng nhất.
Nhưng lời bàn này lại càng chia rẽ tình mẫu tử giữa Võ Hậu và Hiền.
Hiền rất ghét tướng số mê tín dị đoạn và rất khinh những người đàn bà nhẹ dạ tin nhảm. Võ Hậu chẳng cần dấu những lời bàn của tên đạo sĩ, còn Hiền
cũng không dấu thái độ khinh miệt đối với y .
Mùa đông năm
679-680, đạo sĩ Minh bị giết trên đường từ Lạc Dương đến Trường An . Hai thành phố cách nhau hơn một trăm dặm và phải đi qua đèo Đồng Quan dẫn
tới sông Hoàng Hà. Cuộc ám sát xảy ra trến đường đèo và không bắt được
thủ phạm. Có thể Hiền đã nhúng tay vô vụ này , cũng có thể không , nhưng trừ khử một tên "bán miệng ăn tiền" là một việc hợp lý.
Không
biết mối liên quan giữa Võ Hậu và tên đạo sĩ ra sao , chỉ biết rằng khi
nghe tin này, bà đã nỗi giận lôi đình . Bà nghi ngay Hiền là thủ phạm và cho gọi chàng về Lạc Dương .
Trong khi Hiền ở Lạc Dương, Võ Hậu sai người khám xét tư dinh chàng tại Trường An và tìm thấy ba trăm món
vũ khí trong chuồng ngựa. Những vũ khí nãy có thể do Hiền cất dấu để
phòng khi cần đến, hoặc cũng có thể do người khác mang tới để vu cho
chàng. Thế là Hiền bị ghép tội phản nghịch , mặc dầu mọi người tự hỏi
chàng có thể làm phản với một dúm vũ khí như vậy không và phản ai, khi
chính chàng là Thái tử sắp lên ngôi ?
Không cần xét nguyên do,
Hiền bị bắt quả tang tàng trữ vũ khí, cũng như Vương hậu trước đây bị
bắt vì chôn dấu một hình nhân bằng gỗ dưới gầm giường. Muốn chắc , Võ
Hậu mua chuộc một tên bộ hạ của Hiền và bảo hắn khai rằng chính Hiền đã
giết đạo sĩ Minh và mưu phản.
Các đại thần được họp lại để xét xử hành động của Hiền và họ đã hùa theo Võ Hậu để buộc tội chàng. Phản nghịch là tội tử hình.
Cao Tôn rùng mình khi nghĩ đến số phận của hai người con trước -Trung và
Hoằng - Ông vội vã can thiệp để gỡ tội cho Hiền. Ông viện lẽ Hiền đã có
công lớn khi làm Phụ Chánh, không có lý do nào thúc đẩy chàng mưu phản.
Vả lại một vị phụ Chánh có thừa thẩm quyền giữ vũ khí trong nhà , và dù
chàng có giết tên đạo sĩ đi nữa thì đã sao ? Dù sao, Vua cũng có quyền
ân xá tối hậu, bác bỏ quyết định của các Đại thần.
Thật là phi
lý khi một Thái tử đang nhiếp chánh phải đền mạng cho một tên đạo sĩ
quèn . Giả sử Võ Hậu không cố ý trừ khử Hiền vì thấy chàng có đủ khả
năng tự lập thì bà đã không cho lục soát tư dinh và buộc tội chàng.
Kết quả Hiền không bị xử tử đúng như nguyện vọng của Võ Hậu, nhưng chàng bị truất và cầm tù. Hoàng tử Triết lên thay .
Tôi lên mười khi thảm hoạ xảy đến cho gia đình . Lúc đầu vì lo lắng quá,
chúng tôi không tìm ra nguyên nhân của vụ án, nhưng về sau chúng tôi đã
hiểu . Chắc hẳn cha tôi đã có lần đả kích bà nội về chuyện đi lại với
tên đạo sĩ , khiến bà nội nỗi giận. Khi cha tôi bị bắt và bị đày đi xa - Tứ Xuyên - chúng tôi hoàn toàn mất liên lạc với người . Người không bị
giết ngay vì ông nội còn sống, và mãi đến khi bà nội chết , người ta mới đem hài cốt đã mục nát của người về chôn cùng tổ tiên .
Sau khi
cha tôi bị hại, ba đứa chúng tôi bị đem về Lạc Dương và bị giam lỏng nơi hậu cung . Năm khi mười hoạ chúng tôi mới thấy mặt ông bà nội. Chúng
tôi hay gặp cô tôi là Công chúa Thái Bình hơn nữa vì không hiểu tại sao
bà rất thích chúng tôi . Hồi đó Công chúa mới mười lăm, mười sáu , và
chưa lập gia đình . Một năm sau, Công chúa lấy chồng và không còn tìm
đến chúng tôi nữa. Chúng tôi ít khi gặp Công chúa nhưng lại được nghe
nhiều những chuyện lăng nhăng của Công chúa trong cung.
Tháng mười hai năm 683, ông nội mất.
Hai tháng sau chúng tôi rất kinh ngạc khi thấy chú tôi là Hoàng tử Đán được sắc phong làm Hoàng đế và được đưa vào nghỉ mát cùng chúng tôi tại hậu
cung . Cả gia quyến ông cũng bị quản thúc rất chặt chẽ.
Gần đây,
trong thời kỳ tôi viết tập truyện nầy, có một chuyẹn vừa ngộ nghĩnh vừa
chua chát xảy ra trong gia đình tôi : Nhờ mười tám năm bắt giử trong
cung, tôi biến thành một nhà tiên đoán thời tiết. mọi người đều thán
phục linh cảm của tôi .
Năm