
ận, Lăng Như Sương được hắn yêu thương bảo vệ như châu như ngọc nhiều năm như vậy, sao có thể để tên khốn này tổn thương nàng được, vì thế ném ra một câu: "Nam Cung Ngạo! Ta muốn quyết đấu với ngươi!"
Vì thế trên đường đông đúc đến giọt nước cũng không lọt, trong tích tắc tạo thành khoảng trống hơn ba thước vuông.
Một kiếm của Nam Cung Ngạo, tùy ý phóng khoáng, khuynh đảo giang hồ bát quái. Tuy Thu công tử bị phế đi tay cầm kiếm, nhưng hắn cảm thấy rất đáng giá, cái tay kia giúp hắn theo đuổi được giai nhân không nhiễm bụi trần trong mộng, cho nên đoán chừng hắn có nằm mơ cũng mỉm cười.
Nhưng là, Nam Cung Ngạo lại không khỏi gánh cái danh tâm ngoan thủ lạt.
Nam Cung Ngạo cũng không biết chính mình bị làm sao, thật ra hắn hoàn toàn có thể mặc kệ người kia, cũng có thể một kiếm giết hắn, nhưng hắn lại tác thành cho người kia. Thì ra nỗi khổ tương tư, nếm qua, lại không đành lòng làm thương tổn người cùng cảnh ngộ sao?
Trung thu, tới rất nhanh. Nam Cung Ngạo từ mấy ngày trước đã vội đến chân núi Vọng Nguyệt U lâu, nhưng hắn lại không có can đảm đi lên, một năm, nàng, có còn nhớ rõ hắn hay không?
Đêm trăng tròn, cuối cùng Nam Cung Ngạo cũng không nhịn được đạp gió đi lên, gió thổi qua vách đá dựng đứng, nức nở bất an.
Thuần thục né tránh tuần tra ban đêm, hắn tìm thấy Hạ Hoài Chi ở Thính Đào Tiểu Cư. Dưới cây bạch quả, trên bàn đá, mấy đĩa thức ăn, hai chén ngọc.
Ly Nhi ngồi trong lòng hắn, ánh trăng sáng trắng, hai người trong sân, dường như vắng lặng tiêu điều.
"Đến đây?" Âm thanh của Hạ Hoài Chi lạnh nhạt, ngữ khí của người này nhiều năm
vẫn như vậy, ngay cả lúc giết Hạ Hoài Băng cũng như vậy.
"Cùng uống một ly đi." Cánh tay thon dài nhẹ nhàng đưa lên, bày ra phong thái chủ nhà. Nam Cung Ngạo chỉ nhìn chằm chằm vào người trong ngực hắn, Ly Nhi không có phản ứng, đầu vẫn cúi xuống như cũ.
"Ly Nhi?" Tay Nam Cung Ngạo chạm đến gần mái tóc đen của nàng thì ngừng lại, có chút không yên.
"Đừng nóng vội, nhìn thấy bạn cũ, không có lời nào để nói sao?"
"Nam Cung Ngạo, một năm không gặp, một câu cũng không có là sao?" Hạ Hoài Chi nhìn bóng đen ngồi đối diện, dưới ánh trăng khuôn mặt của hắn trở nên mơ hồ, hắn nhìn không rõ lắm, nhưng hắn đột nhiên nghĩ đến, nếu lúc này nam nhân này có thể kêu đúng tên hắn, vậy cho dù chết, cuối cùng vẫn không uổng.
"Chỉ có một đêm, nhớ kỹ đừng có ý đồ mang nàng đi!" Hạ Hoài Chi phất tay áo bỏ đi, hắn không dám tưởng tượng đến cảnh tượng hai người ở cùng một chỗ. Nhưng đôi khi hắn thực sự sợ hãi, nếu người này không thích nữ nhân này, liệu có phải hắn sẽ không
bao giờ xuất hiện ở vùng núi hoang này hay không?
Ly Nhi ngơ ngác đứng đó, Nam Cung Ngạo chậm rãi tiến đến gần nàng, hắn vỗ về nàng ôm chặt nàng trong lòng, còn nàng vẫn cứ ngơ ngác mặc cho hắn ôm, dịu dàng đến đáng sợ.
"Ly Nhi?" Hắn nâng mặt nàng lên, nhẹ nhành gọi tên nàng. Ánh mắt nàng rốt cục cũng nhìn về phía hắn, trong đôi mắt hiện lên sợ hãi, Nam Cung Ngạo dịu dàng hôn lên thái dương nhẹ nhàng trấn an nàng, một đóa mạn châu sa hoa nho nhỏ kia ở trên làn da tái nhợt nở rộ vô cùng xinh đẹp.
Ly Nhi cúi đầu mặc cho hắn hôn môi, tư thế phục tùng như vậy làm cho cổ họng Nam Cung Ngạo đều cháy sạch có chút khàn khàn, hắn lại phát hiện nàng ăn mặc vô cùng phong phanh. Hắn ôm ngang nàng, đi vào Thính Đào Tiểu Cư, bên trong vẫn được giữ lại nguyên trạng, nhưng người trong lòng lại run rẩy lợi hại.
Nam Cung đặt nàng lên giường, kéo cái chăn đắp cho nàng, nàng cúi thấp đầu, theo bản năng thụt lui vào bên trong, hai tay ôm lấy ngực, cuốn thành một ổ. Nam Cung đứng trước giường nhìn nàng, hắn do dự không dám cam đoan khi mình nằm xuống sẽ không chạm vào nàng.
"Ly Nhi, Ly Nhi........." Nhẹ giọng gọi nàng như vậy, người trong chăn thật chậm thò đầu ra, mù mịt nhìn hắn, hắn tự tay chạm vào mặt nàng, cố gắng nở nụ cười: "Đừng sợ, Ly Nhi, là ta, Nam Cung Ngạo."
Hắn vỗ về môi của nàng, không ngờ ánh mắt nàng chậm rãi trấn tĩnh một chút, đột nhiên xoay người ngồi xuống, quỳ gối lên giường, ngửa đầu nhìn hắn: "Nam Cung Ngạo."
Nàng gọi từng chữ từng chữ một, vô cùng chậm, cũng vô cùng rõ ràng. Con ngươi của nàng nhìn thẳng hắn, càng ngày càng sáng ngời, vẻ mặt mừng rỡ, đôi tay yếu ớt nhỏ bé ôm cổ hắn, làn môi hơi khô nhẹ nhàng chạm chạm lên môi hắn.
Nam Cung Ngạo ôm nàng nằm xuống, phát hiện tóc của nàng đã không còn mềm mượt như tơ. Hắn đỡ lấy đầu nàng không cho môi nàng rời đi, để cho nụ hôn nhẹ nhàng kia biến thành hôn sâu. Người trong lòng hừ nhẹ một tiếng, Nam Cung Ngạo đã không nghe ra đó là giọng nói của mình nữa : "Đau liền nói cho ta biết."
Nhanh chóng cởi bỏ quần áo của nhau, nàng chống lên bờ vai của hắn không chịu ngồi xuống, Nam Cung Ngạo tiếp tục ôm hông nàng cố nén để giọng nói mình nghe thật nhẹ nhàng: "Ly Nhi, nghe lời........nghe lời."
Cảm giác người kia không hề kháng cự, Nam Cung Ngạo từng chút từng chút một tiến vào cơ thể nàng, tích tụ đã lâu, nhưng lại cố ý thương tiếc, khiến hắn không thể không điên cuồng.
Làm một trận như vậy, hắn vẫn không thể thõa mãn, vì thế lại nghiêng người đè ép Ly N