Disneyland 1972 Love the old s
Tình Yêu Bá Đạo Của Tổng Giám Đốc Hắc Bang

Tình Yêu Bá Đạo Của Tổng Giám Đốc Hắc Bang

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327695

Bình chọn: 7.5.00/10/769 lượt.

cũng là nhất, nên bà bưng canh đi ra

ngoài.

Bạch Triết Nhã thấy Lam Nguyệt đi ra ngoài, liền ngồi lên chiếc ghế ở mép giường, hỏi:

"Chị, chị với vợ chưa cưới của tổng giám đốc Lăng có quan hệ như thế nào vậy?"

Cô ta hỏi như vậy, bởi vì Lăng Diệp ngoại trừ người tên Úc Hàn Yên kia ra, anh ta sẽ không thèm nhìn tới người phụ nữ nào khác.

Trán Dany khẽ nhăn không để lại dấu vết. Cô không trả lời câu hỏi của đối phương mà lên tiếng hỏi:

"Sao đột nhiên cô lại hỏi thế?"

"Bởi vì em thấy tổng giám đốc Lăng và vợ chưa cưới của anh ta đi ra từ phòng bệnh của chị." Bạch Triết Nhã đáp, trong mắt đầy vẻ thản nhiên.

Dany nhíu mày, lúc này mới để ý tới quần áo trên người đối phương, cô không khỏi quan tâm hỏi:

"Sao cô cũng mặc đồng phục bệnh nhân vậy?"

Trong lòng Bạch Triết Nhã rất mất hứng, cô ta cảm thấy Dany cố tình hỏi như

thế để cho cô ta phải mất mặt. Cô ta dựa lưng vào ghế, nói xa xôi:

"Chị, chị không biết là em đã bị người ta bỏ thuốc kích dục?"

Là như vậy sao? Không phải là tự cô ta. . . . . .

Bạch Triết Nhã thấy Dany không nói gì, lại nói:

"Chị có biết ai đã khiến em trở thành như vậy không?"

Dany lắc lắc đầu.

Bạch Triết Nhã nhìn ra phía ngoài cửa sổ, trong mắt tràn đầy sự tàn nhẫn:

"Úc Hàn Yên". Ba chữ này đã sắp sửa bật ra, nhưng đột nhiên nghĩ đến

điều gì đó cô ta liền đem lời định nói nuốt xuống. d♡đ♡l«q♡đ Cô ta cúi

đầu nhìn về phía Dany, nói gợi lên lòng thương hại:

"Chúng ta đừng nói về chuyện này nữa."

Dany thấy cô ta đã chực khóc, liền ngưng đề tài này lại.

Bạch Triết Nhã cố giả bộ mỉm cười, hỏi lại:

"Chị còn chưa nói cho em biết, chị và vợ chưa cưới của tổng giám đốc Lăng có quan hệ như thế nào?"

Đối với sự cố chấp của cô ta về vấn đề này, Dany có chút kỳ quái, đôi môi

không có được bao nhiêu huyết sắc của cô hơi hé mở, đáp:

"Bạn bè."

Bạch Triết Nhã nghe xong, vẻ mặt vui mừng nhìn cô, hưng phấn nói:

"Vậy thì tốt quá rồi!"

Chân mày Dany không tự chủ được nhíu lại, trong mắt tràn đầy nghi ngờ.

Bạch Triết Nhã nhìn cô, giải thích:

"Chị, lúc trước là em hiểu lầm cô ấy nên đã ầm ĩ không được hay lắm với cô

ấy. Đến khi em nhận ra sự sai lầm của mình, thì cô ấy lại không chịu cho em gặp mặt."

Cô ta ngừng một lúc, nói thành khẩn:

"Em vẫn nợ cô ấy một lời xin lỗi."

Dany nghe xong, nghi ngờ hỏi:

"Cô hi vọng tôi giúp cô?"

Bạch Triết Nhã nghiêm túc gật đầu một cái, lên tiếng:

"Ùhm."

Dany thu hồi ánh mắt của mình, nhìn ra ngoài cửa sổ, cự tuyệt không chút do dự:

"Tôi không giúp được cô rồi." Hàn Yên không muốn gặp cô, thân là bạn, tôi

chẳng có lý do gì mà làm trái ý của cô ấy, đưa cô tới gặp cô ấy được.

Bạch Triết Nhã không ngờ Dany sẽ cự tuyệt thẳng thắn như vậy, cô ta hỏi mang theo chút khó tin:

"Tại sao hả?"

Dany quay đầu nhìn về phía cô ta, nói chậm rãi:

"Bởi vì cô ấy không muốn gặp cô."

Bạch Triết Nhã chưa từ bỏ ý định, nói:

"Em xin chị đấy, chị! Không ở trước mặt nói lời xin lỗi với cô ấy, cả đời em sẽ không thể yên lòng được."

Thấy đối phương vẫn không nói gì, cô ta lại nói:

"Chỉ cần chị có thể làm cho em gặp được mặt cô ấy, em sẽ thuyết phục anh em kết hôn với chị."

Dany lắc đầu, nhắm mắt lại, nhàn nhạt nói:

"Tôi mệt rồi."

Trong mắt Bạch Triết Nhã đầy sự thâm độc, cô ta cười nói:

"Vậy chị nghỉ ngơi đi, em sẽ trở lại thăm chị sau."

Sau khi đối phương rời đi, Dany yếu ớt mở mắt ra, cười giễu cợt, nhưng mà cô cũng không biết chính mình đang giễu cợt gì nữa.

…………………..

"Ding dong ding dong."

Úc Hàn Yên đang ở trong bếp làm bữa tối, nghe thấy tiếng chuông cửa, cô ghé đầu ra ngoài cửa bếp hỏi:

"Có phải ông nội đến không?"

Lăng Diệp nhìn lên màn hình theo dõi, nói câu “Ừ”, sau đó đi ra mở cửa.

Lão Tôn vừa dìu Lăng Sanh đi vào bên trong, vừa cung kính chào Lăng Diệp:

"Chào tiểu thiếu gia."

Lăng Diệp gật đầu, đóng cửa lại.

Lăng Sanh vừa đi vào cửa, vừa không ngừng quan sát khắp bốn xung quanh bên

trong ngôi biệt thự. Đây vẫn là lần đầu tiên ông đến đây nha! Tên tiểu

tử đáng chết, chưa bao giờ cho mình đến nhà của nó. Lúc ông nghe anh nói ông đến nhà anh ăn cơm, ông cũng đã biết chắc chắn đây không phải là

chủ ý của anh rồi.

Cũng là đứa cháu dâu tốt! Nếu không phải là con bé, không biết đến lúc chết ông có cơ hội đến đây không nữa.

Lăng Sanh ngồi trên ghế sofa, nhìn về phía người nào đó vẫn đang tiếp tục công việc với chiếc máy vi tính, hỏi:

"Tiểu Yên đâu?"

Lăng Diệp cũng không dời mắt đi, vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào màn hình máy vi tính đáp:

"Trong bếp."

Lăng Sanh trợn tròn hai mắt không thể tin nổi, làu bàu:

"Cháu lại để cho con bé nấu cơm?!"

Mười ngón tay Lăng Diệp vẫn thản nhiên gõ thần tốc trên bàn phím, lạnh nhạt đáp:

"Cô ấy thích."

Lăng Sanh thấy anh xa cách với mình, dựng râu trợn mắt nói:

"Cháu thậm chí còn không rót cho ông nội một ly trà!"

Lăng Diệp vẫn rất bình tĩnh tiếp tục công việc, đôi môi mỏng khẽ mở, phun ra ba chữ:

"Quản gia Tôn."

"Dạ, tiểu thiếu gia."

Lão Tôn đang đứng một bên, dùng mắt tìm kiếm bình trà cùng ly, ngay sau đó đi tới rót cho Lăng Sanh một ly trà.

Nhìn ly trà bốc khói nghi ngút trước mắt, Lăng Sanh tứ