
người đàn ông khỏe mạnh sao có thể thờ ơ khi
nhìn thấy hành động này của người yêu mình đây?
Nơi bị răng cô
chạm vào, giống như có một dòng điện chạy qua, kích thích một hồi, khiến lòng anh không tự chủ được run rẩy; Nơi bị đầu lưỡi ướt át của cô quét
qua, càng giống như bốc cháy, như lấy xu thế của từng đốm lửa nhỏ, thiêu đốt từng tấc da thịt cùng máu trong người anh.
"Diệp, thật sự
không muốn mà, anh sẽ bị cạn kiệt linh lực mà chết đó . . . . . ." Hai
tay Úc Hàn Yên đẩy lồng ngực Lăng Diệp ra, vùng vẫy giãy chết nói.
Lăng Diệp nói cực nhanh câu "Sẽ không", liền dùng môi chặn lại hơi thở mùi đàn hương từ miệng cô phả ra.
Bệnh viện Ái Dân, tầng 36, trong phòng bệnh VIP xa hoa cấp cao.
Lam Nguyệt ngồi ở bên mép giường, nghe thấy tiếng chuông cửa rung nhẹ trong mắt thoáng qua một tia nghi ngờ. Bà đi đến cạnh cửa nhìn lên màn hình
hiển thị, thấy người đến là Tổng giám đốc Lăng và vợ chưa cưới của anh
thì không khỏi có chút kinh ngạc. Bà mở cửa, trên khuôn mặt tái nhợt nở
rộ nụ cười, chào hỏi:
"Chào tổng giám đốc Lăng, chào Úc tiểu thư."
Úc Hàn Yên quan sát Lam Nguyệt một lúc, thấy bà và Dany có nhiều nét giống nhau, đoán được bà là mẹ của Dany, nên cười nói:
"Chào bác gái, chúng cháu đến thăm Dany ."
Lam Nguyệt hơi sửng sốt, sao bà lại không biết, từ lúc nào mà Dany lại có
quan hệ tốt với bọn họ như vậy chứ? Bà đứng tránh sang một bên, khách
sáo nói:
"Mời vào."
Úc Hàn Yên đưa bó hoa cẩm chướng màu đỏ đang cầm trong tay cho Lam Nguyệt, nói:
"Hy vọng Dany sẽ sớm hồi phục."
Lam Nguyệt đưa hai tay nhận lấy bó hoa, nói cảm kích:
"Cám ơn."
Bà dẫn hai người đến giường bệnh của Dany, cắm bó hoa vào trong bình, sau đó nói với Dany:
"Vậy mọi người nói chuyện đi, mẹ qua phòng khách, có chuyện gì thì gọi mẹ."
Đôi môi không có quá nhiều huyết sắc của Dany cong lên thành đường cong đẹp mắt, giọng cô có chút suy yếu nói:
"Vâng, mẹ đi nghỉ đi."
Sau khi Lam Nguyệt đóng cửa rời đi, Lăng Diệp buông eo Úc Hàn Yên ra, một
mình đi tới trước cửa sổ sát đất, quan sát phong cảnh phía bên ngoài.
Anh và Dany không quen, cũng chẳng có gì hay để nói, nếu không phải vì Tiểu Yên, anh sẽ chẳng đến đây.
Dany nhìn Úc Hàn Yên ngồi ở mép giường, trong mắt đầy cảm kích. Cô dùng giọng mong manh nói:
"Hàn Yên, cô có thể đến thăm tôi… tôi rất vui."
Úc Hàn Yên mỉm cười:
"Chúng ta không phải là bạn bè sao?" Nói không chừng, về sao có thể cô sẽ là
vợ của Tề Ngôn đấy… Khi đó thì là người một nhà rồi.
Đột nhiên
Dany cảm thấy chóp mũi cay cay, không phải là vì tiền và thế lực của nhà cô, người chỉ đơn thuần đối xử tốt với cô, đối phương là người đầu
tiên. Hốc mắt cô hơi đỏ, lại cố kiên cường để nước mắt không chảy ra,
nói giọng khí phách:
"Không uổng cho tôi đã kết giao với người bạn tốt này!"
Úc Hàn Yên cười cười, nghĩ đến mối nghi vấn trong lòng mình liền hỏi:
"Tề Ngôn chăm sóc cô không được tốt sao?"
Ngay tức khắc Dany không hiểu gì, hỏi:
"Sao lại hỏi như vậy?"
Úc Hàn Yên đứng dậy, tự đi rót cho mình một ly nước nói:
"Sao lại nói người nhà đón cô về? Không phải là anh ta không chăm sóc tốt cho cô sao?"
Trên khuôn mặt yếu ớt của Dany xuất hiện hai mảng đỏ, đáp:
"Ở cùng một chỗ với một người đàn ông, khiến toàn thân tôi đều không được tự nhiên."
Làm thế nào cô cũng không ngờ được, mình vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Tề
Ngôn, hơn nữa hắn lại cứ nhìn cô chằm chằm một lúc lâu. Hắn thấy cô tỉnh còn ân cần thăm hỏi, thái độ của hắn đối với cô quá khác lúc trước,
khiến cô cứ cảm thấy là lạ.
Úc Hàn Yên gật đầu một cái, không đề cập đến vấn đề rối rắm này nữa.
Lăng Diệp xoay người, đi tới bên cạnh Úc Hàn Yên, ôm eo của cô nói với Dany:
"Vậy cô dưỡng bệnh cho tốt, chúng tôi đi trước đây."
Úc Hàn Yên biết tham muốn chiếm giữ của người này lại phát tác rồi, cũng nói với Dany:
"Tôi về đây, mấy hôm nữa sẽ lại đến thăm cô."
Dany cười cười nhìn bọn họ, nói:
"Được."
Chưa đi được hai bước, Úc Hàn Yên liền quay đầu nhìn về phía Dany nói:
"Là Tề Ngôn đã làm phẫu thuật cho cô, lúc cô hôn mê cũng là một mình anh ấy chăm sóc cô."
Cô nói xong, không đợi Dany phản ứng, liền cùng Lăng Diệp rời đi.
Dany sửng sốt một chút, sau đó khóe miệng giật giật, lẩm bẩm: "Hắn coi mình là ân nhân cứu mạng."
Cô thở dài một cái, nếu Bạch Triết Hiên cũng có thể đối xử với mình được
như vậy thì thật tốt. Đáng tiếc, hắn thậm chí còn không thèm tới thăm cô lấy một lần.
Bạch Triết Nhã đang đi dạo quanh hành lang bệnh
viện, trong lúc lơ đãng nhìn thấy Lăng Diệp và Úc Hàn Yên đi ra từ một
phòng bệnh. Cô ta liền thấy rất tò mò về người nằm trong phòng bệnh đó.
Chờ sau khi hai người bọn họ đã biến mất, cô ta mới đi tới bên cạnh cửa
phòng bệnh, nhìn lên tên bệnh nhân - Dany? Sao lại là cô ta? Cô ta và
hai người kia có quan hệ như thế nào? Tại sao bọn họ lại chủ động đến
đây thăm cô?
Trong đầu Bạch Triết Nhã đại khái đã vẽ lên một kế
hoạch lớn. Cô ta quay lộn lại phòng bệnh của mình, đi thẳng về phía
chiếc điện thoại.
Họa Sa thấy cô ta đi ra ngoài chưa được bao lâu đã quay trở về, không khỏi có chút tò mò hỏi:
"Tiểu Nhã, không phải