
ng muốn nữa. . . . . ."
"Em thật sự không muốn. . . . . ."
"Hu hu, xin anh. . . . . ."
"Lăng Diệp, em sẽ trở thành người phụ nữ đầu tiên chết ở trên giường!"
". . . . . ."
Mỗi một câu nói của Úc Hàn Yên, đổi lại là Lăng Diệp càng tiến sâu hơn.
Sau khi Lăng Diệp ăn no thoả mãn, ôm người phụ nữ giả chết ở trên giường đi vào phòng tắm. Ý định ban đầu là giúp cô làm sạch thân thể, nhưng lúc
tắm cho cô không nhịn được yêu thương, người kia lại bị một phen mềm
nhũn ra.
Xong chuyện, Úc Hàn Yên ngay cả đứng cũng không đứng
nổi. Cô vừa đánh răng vừa nhìn qua gương, tức giận nhìn người phía sau
đang ôm mình để đề phòng mình bị té ngã.
Lăng Diệp thì ngược lại, hết sức hưởng thụ ánh mắt của cô. Như thế này thật tốt, trong mắt cô,
trong lòng cô đều chỉ có một mình anh, không còn suy nghĩ được chuyện gì khác nữa.
Đợi cô rửa mặt xong, Lăng Diệp bế cô xuống tầng dưới, ôm cô ngồi xuống cạnh bàn ăn, sau đó tự mình giúp cô ăn.
Úc Hàn Yên bị dày vò đến nỗi ngay cả động tác giơ tay lên cũng thấy mệt.
Cô quyết định vùi vào trong lồng ngực ấm áp của Lăng Diệp, yên tâm thoải mái hưởng thụ sự đãi ngộ dành cho bậc nữ vương. Cô nhìn thẳng vào gò má tuấn mỹ cương nghị của anh, cũng chẳng quản đối phương đút gì cho mình, cứ thế há miệng ra ăn, giống như đang tưởng tượng thức ăn trong miệng
chính là người trước mắt vậy.
Sau bữa trưa, Lăng Diệp bế người nào đó đặt ngồi lên xe, trên chiếc ghế kế
bên tay lái. Sau khi thắt dây an toàn xong cho cô, đóng cửa xe lại, lúc
này mới đi vòng qua bên kia, ngồi vào chỗ tay lái.
"Đường này không phải là đường đi làm?" Úc Hàn Yên nhìn phong cảnh xa lạ bên ngoài cửa xe, hỏi giống như không hỏi.
Nét mặt Lăng Diệp không thay đổi, vẫn vững vàng lái xe đáp:
"Dĩ nhiên không phải."
Úc Hàn Yên quay đầu, ánh mắt đầy nghi ngờ nhìn về phía Lăng Diệp, hỏi:
"Giờ đang đi đâu vậy?"
Trong đôi mắt sâu không thấy đáy của Lăng Diệp hơi gợn sóng, môi anh khẽ cong lên đẹp mắt, dùng giọng đầy sắc thái nói:
"Cục dân chính."
Cục dân chính? Úc Hàn Yên nghĩ lại, hình như hôm qua anh có đề cập đến
chuyện lấy giấy đăng ký kết hôn. Cô đưa tay lên day day huyệt thái dương của mình, gần đây trí nhớ của cô đã giảm sút rõ rệt. . . . . .
Tới bộ phận đăng ký kết hôn của cục dân chính, ngay lập tức Úc Hàn Yên liền đứng sững tại chỗ. Cô nuốt một ngụm nước miếng, ngẩng đầu nhìn Lăng
Diệp đề nghị:
"Nhiều người như vậy, hay là để lần sau chúng ta đến đi."
Lăng Diệp nhìn đám người tấp nập phía trước, cúi đầu xuống nói với Úc Hàn Yên:
"Em ở đây chờ anh một lúc… Anh đi gọi điện thoại."
Úc Hàn Yên gật đầu một cái, buông tay anh ra.
"Cô gái, người bạn đời của cô không tới sao?" Hai ông bà già tóc bạc phơ
làm xong giấy đăng ký kết hôn dìu dắt nhau đi ra ngoài, nhìn thấy một
mình Úc Hàn Yên đứng ở đây, một người trong đó lên tiếng hỏi.
Úc Hàn Yên cười ôn hòa, giải thích:
"Anh ấy đang gọi điện thoại ở bên ngoài."
Bà lão hòa ái nhìn cô, chân thành chúc phúc:
"Chúc các cháu hạnh phúc bền lâu."
Úc Hàn Yên cười không hề có chút giả vờ nào, đáp:
"Cảm ơn bà đã chúc phúc. Chúng cháu sẽ hạnh phúc mãi mãi, ông bà cũng thế nha."
Ông lão cùng bà lão liếc mắt nhìn nhau, mỉm cười hạnh phúc, sau đó dìu nhau rời đi.
Nhìn bóng lưng bọn họ, đột nhiên Úc Hàn Yên có chút đợi chờ lấy giấy đăng ký kết hôn với Lăng Diệp.
Chỉ một lát sau Lăng Diệp đã trở lại, theo sau anh còn có một người đàn ông trung niên bụng bia.
"Vị này chính là quý phu nhân đi. Đúng là trai tài gái sắc, ông trời tác
hợp nha." Người đàn ông trung niên nhìn thấy Lăng Diệp ôm eo Úc Hàn Yên, liền tán dương.
Môi Lăng Diệp khẽ nâng lên, mở miệng nói:
"Cám ơn."
Anh thích nghe người khác nói anh và Tiểu Yên xứng đôi.
Người đàn ông trung niên hơi sửng sốt, kinh ngạc trước sự bình dị gần gũi của Lăng Diệp. Bên ngoài đều đồn anh lạnh lùng vô tình, hắn cười ha ha nói:
"Mời hai người qua bên này."
Úc Hàn Yên chớp chớp mắt nhìn, dùng ánh mắt dò hỏi Lăng Diệp.
Đôi môi mỏng của Lăng Diệp khẽ mở, giải thích:
"Chúng ta đi chụp ảnh."
Dưới sự hướng dẫn của người đàn ông trung niên, hai người đang không am hiểu được tình huống ở bên ngoài, được dẫn đi thẳng đến một gian phòng của
nhiếp ảnh gia.
Nhiếp ảnh gia nhìn thấy hai người bọn họ, hai mắt
không khỏi phát sáng, đồng thời thở dài cảm thán: hai người kia mà sinh
con, không hiểu đứa bé sẽ yêu nghiệt đến mức nào!!
Sau khi chụp ảnh xong, người đàn ông trung niên lại dẫn hai người đến một phòng làm việc có điều kiện không tệ.
Ngồi trên chiếc ghế bằng da thật màu đen, nhấm nháp ly trà la ó người đàn
ông trung niên, d⊰đ~l~q⊰đ Úc Hàn Yên không khỏi nảy sinh cảm giác cấp
dưới đang chiêu đãi cấp trên.
Sau khi người đàn ông trung niên
cầm thứ gì đó Lăng Diệp đưa cho, liền ra khỏi phòng. Trong phòng làm
việc chỉ còn lại hai người Úc Hàn Yên và Lăng Diệp. Úc Hàn Yên đặt ly
trà xuống, ghé sát vào tai Lăng Diệp, nhỏ giọng nói:
"Trong cái túi màu đen anh đưa cho ông ta không phải là tiền đó chứ."
Lăng Diệp buồn cười nhéo nhéo chóp mũi của cô, đáp:
"Bên trong là sổ hộ khẩu và chứng minh thư của hai c