Tình Yêu Bá Đạo Của Tổng Giám Đốc Hắc Bang

Tình Yêu Bá Đạo Của Tổng Giám Đốc Hắc Bang

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329054

Bình chọn: 9.00/10/905 lượt.

ên cho cậu đâu, cho dù cậu dùng tôi để uy hiếp, nó cũng sẽ không đồng ý."

Nhan Hạo cười lơ đễnh, nói không hề phô trương thanh thế:

"Từ lúc tôi nhìn trúng Úc Hàn Yên, cô ấy chỉ có thể thuộc về tôi. Đừng

nói bọn họ bây giờ còn chưa cưới xin, cho dù có cười rồi tôi cũng phải

giành cô ấy về bằng được."

Hắn nhìn về phía Lăng Sanh, dùng giọng đầy từ tính nói:

"Tôi rất muốn nhìn xem, giữa ông và Úc Hàn Yên, phải chọn một trong hai, Lăng Diệp sẽ chọn ai."

Hắn nói tiếp:

"Một là ông nội đã ở bên mình hai mươi mấy năm qua, một là người phụ nữ chỉ mới ở bên mình được một vài tháng."

Lăng Sanh dựa lưng vào ghế sofa, bình tĩnh nói:

"Nếu như là tôi...tôi sẽ chọn người phụ nữ của mình, bởi cô ấy mới là

người ở với tôi đến trọn đời. Tôi nghĩ lựa chọn của Tiểu Diệp cũng sẽ

như thế thôi."

Khóe môi Nhan Hạo nhếch lên xem thường. Hắn lấy chiếc điện thọai di động ra, bấm một dãy số, lên tiếng hỏi:

"Tổng giám đốc Lăng, đã chọn xong chưa?"

Lúc điện thọai di động của Lăng Diệp đổ chuông, anh và Úc Hàn Yên vừa

mới vào ở trong khách sạn. Lăng Diệp đưa điện thọai tới trước mặt Úc Hàn Yên, dùng ánh mắt ra hiệu bảo cô nghe điện thọai, còn mình mở hành lý

lấy chiếc laptop màu đen ra, mở nắp lên khởi động máy tính.

Úc Hàn Yên cầm điện thọai di động đi vòng đến phòng ngủ mới ấn nút nghe, đề phòng việc đối phương sẽ nghe thấy tiếng gõ phát ra từ bàn phím. Cô

ngồi xuống bên mép giường, lên tiếng:

"Tôi là vợ chưa cưới của Lăng Diệp, hiện giờ anh ấy đang tắm, xin hỏi ông có chuyện gì không?"

Nhan Hạo sững sờ một lúc. Hắn không ngờ người nhận máy là Úc Hàn Yên. Hắn cười ha ha:

"Cô gái, nhớ tôi không? Tôi nhớ em lắm lắm."

Lăng Sanh khẽ nhíu mày, đối với việc Úc Hàn Yên nghe điện thọai cũng hơi bất ngờ.

Cứ như là đến lúc này Úc Hàn Yên mới biết đầu điện thọai bên kia là Nhan Hạo vậy. Cô không hề che giấu sự chán ghét của mình, lạnh lùng nói:

"Nhan Hạo, thủ đoạn của anh đúng là càng ngày càng bỉ ổi. Ông nội đâu?!"

Nhan Hạo lơ đễnh đáp:

"Bỉ ổi hay không tôi không quan tâm, có tác dụng là được rồi."

Hắn dừng chưa được mấy giây, lại nói tiếp:

"Xem ra Lăng Diệp đã kể hết mọi chuyện cho em nghe rồi. Vậy em có suy

nghĩ gì? Nếu em muốn tốt cho hắn thì hãy ngoan ngoãn tới chỗ của tôi."

Hắn nói với cô, giống như con sói xám lớn dụ dỗ cô bé quàng khăn đỏ:

"Chỉ cần em đến ở bên cạnh tôi, tôi sẽ thả Lăng Sanh rời đi mà không có

chút tổn hại nào, hơn nữa còn đảm bảo sẽ không bao giờ tìm Lăng Diệp gây phiền phức nữa. Còn em, sẽ được hưởng thụ cuộc sống vô cùng tôn quý với quyền lực ngập trời. Những thứ Lăng Diệp có thể cho em, tôi cũng sẽ cho em không thiếu; Thứ hắn không thể cho em, tôi vẫn có thể cho em."

Lăng Sanh quan sát Nhan Hạo một lần nữa, rút cuộc người này là ai? Mặc

dù trông hắn có vẻ là người có thế lực, nhưng quyền lực lại ngập trời. . . . . . Đột nhiên ông có cảm giác, người này có điểm gì đó rất giống

với Lăng Diệp, cụ thể là gì ông cũng không rõ lắm.

Úc Hàn Yên không để ý đến lời của hắn, dùng giọng cứng rắn, mạnh mẽ nói:

"Để ông nội nghe điện thoại."

Nhan Hạo không hề để ý đến thái độ ác liệt của cô, đặt điện thọai xuống dưới bàn trà, bật loa ngoài lên.

Lăng Sanh nhìn về phía chiếc điện thọai di động, cười ôn hòa nói:

"Tiểu Yên à, ông nội đây."

"Ông nội, anh ta có làm gì ông không?" Úc Hàn Yên quan tâm hỏi.

Trên mặt Lăng Sanh lộ vẻ vui mừng, ông cười ha ha đáp:

"Bây giờ ông giống như là khách của cậu ta vậy."

Úc Hàn Yên thấy Lăng Diệp đi vào, biết anh đã tìm ra vị trí cụ thể của

ông nội nên nói vào điện thọai di động "Để Diệp nói chuyện với ông". Cô

nói xong, đưa điện thoại di động cho Lăng Diệp.

Lăng Diệp đi tới bên giường, cầm điện thoại áp vào bên tai, ngồi xuống mép giường vừa ôm eo Úc Hàn Yên vừa nói:

"Ông nội, cháu là Tiểu Diệp."

Nhan Hạo nhíu mày, đã đổi người tiếp điện thoại.

"Tiểu Diệp à, ông nội rất tốt, cậu ta không làm gì ông cả." Lăng Sanh nghe

thấy giọng nói của Lăng Diệp, hốc mắt hơi đỏ lên, cười nói.

Tay Lăng Diệp đặt bên eo Úc Hàn Yên xiết chặt, nói giống như tuyên thệ:

"Ông nội, ông ở đó chờ cháu một chút, cháu sẽ qua đón ông về ngay."

Nhan Hạo nghe được câu này khóe môi nhếch nhếch lên, hắn đã biết được sự lựa chọn của Lăng Diệp. d⊹d⊹l⊹q⊹d Rất tốt! Hắt rất thích đáp án này.

Sắc mặt Lăng Sanh cứng đờ, không dám tin hỏi:

"Cháu dùng Tiểu Yên để đổi ông?"

Không đợi người kia giải thích, ông vội vàng nói:

"Tiểu Diệp à, ông nội đã sống đủ rồi, coi như cậu ta không làm gì ông thì ông cũng sắp phải rời khỏi thế gian rồi."

Nhan Hạo nhướng mày, đưa tay cúp điện thoại. Lăng Diệp vừa mới quyết định

chọn Lăng Sanh, không thể để cho anh thay đổi chủ ý được.

"Ông đúng là người ông tốt." Nhan Hạo cầm điện thoại di động lên, hừ nhẹ một tiếng, nói châm chọc.

Lăng Sanh cười không nói gì. Ông chỉ nói sự thật mà thôi. Tính mạng của ông cũng chỉ còn lại ba tháng.

Úc Hàn Yên thấy Lăng Diệp không nói gì, chỉ ngồi cứng đờ ra thì không khỏi có chút kỳ quái. Cô khẽ cau mày, ngẩng đầu nhìn Lăng Diệp, thử dò xét

gọi:

"Diệp?"

Dường như lúc này Lăng Diệp mới phản ứng được. Anh cúi đầu


Polaroid