XtGem Forum catalog
Tình Yêu Bá Đạo Của Tổng Giám Đốc Hắc Bang

Tình Yêu Bá Đạo Của Tổng Giám Đốc Hắc Bang

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327111

Bình chọn: 8.5.00/10/711 lượt.

c Hàn Yên trợn trừng mắt không nói gì, mới có mười mấy phút không thấy thôi.

Chỉ có điều, cô rất thích được anh ôm từ phía sau. Rất an toàn, thật ấm áp.

Hai tay Lăng Diệp vẫn vòng qua eo đối phương không buông ra, mặc kệ cô đi đâu, anh vẫn như hình với bóng.

"Anh thả em ra trước đã." Úc Hàn Yên đứng ở trước cửa toilet, quay đầu nhìn anh, có chút bất đắc dĩ nói.

Đột nhiên tính khí trẻ con thích đùa bỡn của Lăng Diệp nổi lên, ngoan cố nói:

"Không thả."

". . . . . ."

Mắt to trừng mắt nhỏ một phút, Úc Hàn Yên đỏ mặt, quát:

"Em muốn đi toilet."

"Anh biết." Lăng Diệp lơ đễnh đáp.

Khóe miệng Úc Hàn Yên không tự chủ được kéo ra, buồn bực nói:

"Vậy sao anh còn không buông tay?"

Đột nhiên cô nghĩ ra điều gì đó, nhìn anh không thể tin nổi, lẩm bẩm:

"Chẳng lẽ anh muốn vào toilet cùng với em?"

Lăng Diệp gật đầu một cái, hỏi ngược lại:

"Có vấn đề gì không?"

". . . . . ." Vấn đề lớn !

Úc Hàn Yên đưa hai tay nắm chặt hai cổ tay Lăng Diệp, bất ngờ dùng sức

tách hai tay ra hai bên, đồng thời đưa chân phải lên, giẫm một cái lên

trên dép anh. d‿đ⊹l⊹q‿đ Thừa dịp vòng ôm của anh có chút buông lỏng,

liền nhảy vọt vào toilet giống như con lươn, "bùm" một tiếng đóng cửa

lại.

Lăng Diệp cúi đầu nhìn xuống vòng tay trống rỗng của mình, nỗi sợ hãi

trong lòng với khí thế sét đánh không kịp bưng tai thâm nhập vào từng

dây thần kinh của anh.

Úc Hàn Yên đi vệ sinh xong, mở cửa ra đã thấy Lăng Diệp đang đứng chắn ở trước cửa. Cô chớp mắt hai cái, kỳ quái nhìn anh hỏi:

"Anh đứng ở đây làm gì?"

"Chờ em." Lăng Diệp xoay người, đưa tay vòng chắc qua eo Úc Hàn Yên, cùng đi tới bàn ăn.

Úc Hàn Yên khẽ cau mày, nói có chút nghiêm túc:

"Em cảm thấy hành động của anh rất kỳ quái."

Lăng Diệp cười cười, đáp:

"Em nghĩ nhiều rồi. Hiện tại anh khá rảnh rỗi mà thôi."

Anh không có ý định nói cho cô biết nhanh như vậy, cho dù là để cho cô sống thêm một ngày không buồn không lo cũng được.

"Vậy sao?" Chân mày Úc Hàn Yên vẫn nhăn lại như cũ, không tin hỏi.

Đi tới bên cạnh bàn ăn, Lăng Diệp ngồi lên trên ghế, ôm Úc Hàn Yên ngồi lên trên đùi mình, nhàn nhạt lên tiếng:

"Ừ."

Anh thấy ánh mắt đối phương vẫn nghi ngờ nhìn mình, liền dùng nĩa lấy một miếng dưa chuột nhỏ bỏ vào miệng cô nói:

"Anh tối nhanh lên, nghĩ nhiều như thế có làm được gì đâu?"

Việc dùng đầu óc cứ để anh là được rồi, em chỉ cần sống vui vẻ thôi.

"Reng reng reng. . . . . ."

Hai người ăn tối xong, vừa nhàn nhã đi đến phòng khách liền nghe thấy tiếng chuông điện thoại trong phòng khách vang lên.

Lăng Diệp nhíu nhíu mày, số điện thoại trong nhà không có mấy người

biết, người biết cũng sẽ không gọi vào đó mà bình thường sẽ đều gọi vào

di động của anh. Anh đi tới bên cạnh điện thoại cầm ống nghe lên, còn

chưa kịp nói gì thì trong ống nghe đã truyền đến giọng nói gấp gáp, hốt

hoảng:

"Tiểu thiếu gia, lão gia đã bị người ta bắt đi rồi."

"Anh nói gì?!" Lăng Diệp không thể tin nổi vào tai của mình, cả kinh nói.

Ở biệt thự của ông nội, mình đã an bài đội bảo vệ tuần tra 24h, bọn cướp giật căn bản sẽ không thể đến gần đó được. Người có năng lực xông vào. . . . . .

Úc Hàn Yên nhìn thấy điện thoại di động của Lăng Diệp trên ghế sofa nhấp nháy, liền đi tới cầm điện thoại lên nhìn, ba cuộc gọi nhỡ, đều là số

điện thoại từ biệt thự của ông nội gọi đến. Lúc này, cô nghe thấy giọng

nói có chút hốt hoảng của Lăng Diệp, liền ngẩng đầu lên nhìn anh. Đã xảy ra chuyện gì sao?

Chuyện có thể khiến cho Lăng Diệp biến sắc, là chuyện gì được đây? Chẳng lẽ ông nội đã xảy ra chuyện?!

"Một đám người mặc tây trang màu đen, cầm súng đã xông vào bắt lão gia đi rồi."

Sắc mặt Lăng Diệp vô cùng âm u, anh lạnh lùng nói:

"Tôi biết rồi."

Nếu như anh đoán không sai, đối tượng của bọn họ chính là anh.

Đột nhiên, điện thoại di động trên tay Úc Hàn Yên rung lên, cô nhìn số hiển thị trên màn hình, nói với Lăng Diệp:

"Không hiện số."

Lăng Diệp đi đến trước mặt Úc Hàn Yên, cúi người nhận lấy chiếc điện thọai di động trên tay cô, ấn nút nghe áp vào tai nói:

"Tôi là Lăng Diệp."

"Chắc anh đã nghe ra tôi là ai?"

Tròng mắt đen nhánh của Lăng Diệp gió êm sóng lặng nhưng lại khiến cho

người ta có cảm giác vô cùng nặng nề. Điều này đại khái chính là dấu

hiệu báo trước cơn giông bão sắp tới. Giọng anh rét lạnh:

"Nhan đương gia."

Úc Hàn Yên nghe xong bất giác nhăn mày, là người đàn ông âm u như con rắn đó.

"Tôi đã cho người mời ông nội anh đến làm khách chỗ tôi, uhm, nghe nói hiện tại đang ở trên bầu trời Đại Tây Dương."

Con mắt sắc bén của Lăng Diệp thay đổi từng chút chút một, màu đỏ dần

dần thay thế cho màu đen. diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn Anh biết đối phương

làm như thế là vì cái gì, nhưng anh không thể đáp ứng yêu cầu của đối

phương được. Anh hỏi dù đã biết:

"Nói đi, anh muốn gì?"

"Tổng giám đốc Lăng quả nhiên thẳng thắn. Từ đầu đến cuối thứ tôi muốn đều chỉ là cô ấy."

Úc Hàn Yên thấy sắc mặt Lăng Diệp rất khó coi, liền đứng dậy đi đến

trước mặt anh, vòng hai tay qua hông anh, dựa đầu vào lồng ngực anh.

Lăng Diệp đưa tay không cầm điện thoại đặt lên eo Úc Hàn Yên, k