
ột chút, hỏi.
Bạch Triết Hiên im lặng một hồi, đáp: "Tạm thời thì chưa."
Đám người trong tập đoàn đó đều là gió chiều nào theo chiều đó, trông
chờ vào việc bọn họ đứng về phía mình là rất khó. Hơn nữa, với thủ đoạn
của Lăng Diệp, nhất định sẽ làm ra cuộc cải tổ lớn cho Bạch Thị, sẽ xóa
sạch những người có thể trở thành tay sai của mình.
Ông lão nặng nề hừ một tiếng, mắng: "Ông biết ngay mà, cháu trừ kêu ca ra, còn có thể làm được gì?!"
Ông ta hít sâu một hơi, đè cơn lửa giận trong lòng xuống, từ từ nói:
"Nếu có sự trợ giúp của Đan Thị, khả năng cháu quay lại Bạch Thị sẽ lớn
hơn rất nhiều."
Ngay lập tức Bạch Triết Hiên đã đoán ra ý của người kia, bây giờ muốn cự tuyệt nhưng lại sợ chọc giận người kia lần nữa, hắn không thể làm gì
hơn đành sử dụng chiến thuật vòng vèo: "Hiện giờ cháu chỉ là một người
không có quyền lực, Bác Đan sẽ gả Dany cho cháu sao?"
"Đương nhiên sẽ không." Ông lão nói không chút do dự.
Trong mắt Bạch Triết Hiên thoáng qua tia nghi ngờ, chậm rãi hỏi: "Vậy ý của ông nội là?"
"Cháu ở rể Đan gia." Ông lão nói giọng kiên định.
"! Ông nội, cháu không nghe lầm đó chứ?!" Trong mắt Bạch Triết Hiên đầy khiếp sợ, không dám tin hỏi.
"Không nghe lầm. Ông biết rõ cháu không thích Dany, mà ông cũng không
định để cho cháu cả đời ở Đan gia." Cặp mắt ông lão sáng đến kinh người, giọng nói ông ta có chút nham hiểm.
Chân mày Bạch Triết Hiên cau lại không lộ dấu vết, bán tín bán nghi hỏi: "Ông nội, ông định cho cháu ở rể Đan gia, sau đó sẽ cướp tập đoàn Đan
Thị?"
Ông lão ngoắc ngoắc khóe môi, nói: "Xem ra cháu còn chưa ngu đến mức không có thuốc chữa."
Ông ta dừng một lúc, tiếp tục nói: "Sau khi có được Đan thị, cháu có thể ly hôn với Dany, rồi cưới cô gái mình thích, dĩ nhiên, cháu cũng có thể chọn việc tiếp tục ở cùng với Dany."
Bạch Triết Hiên tỏ vẻ không tán đồng: "Ông nội, nếu như cháu ở rể Đan
gia, lại biến Đan Thị thành của mình, thậm chí sau khi có được Đan Thị
lại ly hôn Dany, người ngoài sẽ nhìn cháu như thế nào? Truyền thông sẽ
viết cho cháu chết!"
Ông lão hừ nhẹ một tiếng, hỏi ngược lại: "Tại sao cháu lại muốn cho người khác biết nội tình? Trong đầu cháu có não để làm gì?"
Mày Bạch Triết Hiên nhíu lại thành chữ "Sông", chậm rãi nói: "Thứ lỗi
cho cháu không thể làm như vậy. Cháu sẽ dùng năng lực của chính mình,
quanh minh chính đại lấy lại Bạch Thị, mà không phải dựa vào thủ đoạn
xấu xa, hèn hạ như vậy."
"Vậy cháu nói cho ông biết, cháu muốn làm thế nào để lấy lại Bạch Thị?
Nói về tiền, cháu không đủ nhiều bằng Lăng Diệp; nói về quyền thế, cháu
không đủ to bằng Lăng Diệp; nói về bản lĩnh, cháu không đủ tài trí bằng
Lăng Diệp. Cháu nói thật xem, cháu làm gì để lấy lại Bạch Thị đây? Cháu
muốn mở công ty mới, hắn sẽ chèn ép cho cháu không còn chỗ sinh tồn;
cháu muốn vào Bạch Thị làm từ vị trí thấp mà lên, hắn sẽ vĩnh viễn để
cho cháu chỉ làm ở vị trí thấp." Ông lão nói châm biếm.
Ông ta thấy vẻ mặt Bạch Triết Hiên có chút giãn ra, liền tiếp tục nói:
"Hiện tại Lăng Diệp ở nước Mĩ, thậm chí là trên thế giới đều có thể một
tay che trời, cháu lấy gì để so với hắn? Nếu như cháu có Đan Thị, vậy
thì không giống rồi, dù nói thế nào Đan Thị cũng là top mười các tập
đoàn trên thế giới. Khi đó, có lẽ cháu còn có tư cách cùng hắn ta giao
chiến."
Bạch Triết Hiên im lặng không nói gì.
Ông lão lại nói: "Dany đã từng một lòng một dạ yêu cháu, chỉ cần cháu
đối với nó tốt hơn một chút, chắc chắn nó sẽ lại yêu cháu thôi. Hơn nữa, bản thân Dany cũng hội tụ đủ các điều kiện, khuôn mặt thanh tú, dáng
người đẹp, có tri thức hiểu lễ nghĩa, so với người khác không biết gấp
bao nhiêu lần."
Ánh mắt Bạch Triết Hiên phức tạp, chậm rãi nói: "Ông nội, xin cho cháu suy nghĩ một ngày."
Ông lão phất phất tay, nói: "Được, lui ra đi."
Bạch Triết Hiên đứng dậy, bước chầm chậm ra khỏi thư phòng.
Bạch Lê cầm điện thoại di động để bên cạnh lên, tìm một số, ấn gọi.
"Ông bạn già, đã lâu không gặp."
Bạch Lê cười cười, đáp: "Đúng vậy nha, kể từ sau khi tôi nhường vị trí lại cho Triết Hiên, chúng ta chưa gặp nhau."
"Chuyện Bạch Thị đổi chủ, tôi cũng đã nghe con tôi nói qua. Aizz. . . . . ."
Bạch Lê lập tức nói: "Tôi nhớ trong tay ông còn nắm giữ 9% cổ phần Bạch
Thị. Không biết ông có thể nể mặt bán lại nó cho tôi được không? Giá gấp đôi."
"Aizz, mấy năm qua, số cổ phần trong tay tôi đã giảm xuống còn 6% thôi.
Nếu ông gọi cho tôi sớm hơn hai tiếng, tôi nhất định sẽ bán nó lại cho
ông. Đừng nói là gấp đôi giá tiền, cho dù là giá thị trường tôi cũng bán cho ông, hai chúng ta là ai chứ."
Bạch Lê chau mày, hỏi "Ý ông là gì?"
"Hai giờ trước, tổng giám đốc Lăng đã ra giá gấp ba giá thời điểm hiện
tại mua hết 6% số cổ phần trong tay tôi rồi. Ông bạn già, xin lỗi nha. . . . . ."
Đáy mắt Bạch Lê một mảng lạnh lẽo, Lăng Diệp được lắm!
Ông ta thản nhiên nói: "Ha ha, không sao cả, vậy sau này sẽ liên lạc."
"Được, hi vọng chúng ta còn có thể gặp lại."
Sau khi cúp máy, Bạch Lê lại gọi tới một số khác.
"Bác Bạch, đã lâu rồi không gặp, gần đây bác có khỏe không?"
Bạch Lê cười nói: "Bác khỏe lắ