
nh: "Không sao."
"Đúng rồi, sao anh đến sớm như vậy?" Dany dùng đôi mắt có chút đỏ nhìn anh, hỏi.
"Nhớ em." Tề Ngôn cúi đầu hôn một cái lên trán cô, dịu dàng nói.
Dany cười, nói thánh thót: "Mẹ nói quả nhiên không sai."
"Sao?" Giọng Tề Ngôn ngân cao.
"Anh là người đàn ông tốt hiếm có." Mắt Dany sáng kinh người, lộ ra mấy chiếc răng trắng, nói.
Tề Ngôn nhíu mày, hỏi: "Vậy em định làm thế nào?"
"Em định sẽ thu phục con người yêu nghiệt này." Dany nghiêm túc nói.
"Ah, chí hướng vĩ đại, rất đáng khen ngợi." Tề Ngôn cười nói. Sáng sớm nay, sau khi Úc Hàn Yên mở mắt, nhìn phòng ngủ đã sắp đến tân
hôn mà vẫn không có bất kỳ thay đổi nào, bất giác mày hơi nhíu lại. Biệt thự này hẳn nên trang trí lại một chút, tối thiểu cũng phải có chút
không khí của tân hôn chứ. . . . . .
Hạ quyết tâm xong, chân mày cô cũng giãn dần ra, khóe miệng khẽ nâng
lên, nghĩ đến “ngôi nhà” cùng người kia sẽ được tự tay mình trang trí
lại, cô liền cảm thấy vô cùng kích động. Việc này không nên chậm trễ, cô vội vàng tung chăn, ra khỏi giường đi rửa mặt. Sự chuyên chú đặt ở nơi
khác, cô liền hoàn toàn quên mất việc tối qua mình đã bị dày vò cho bao
nhiêu thê thảm, vì thế, đường đường là kim bài sát thủ, thiếu chút nữa
đã bị ngã xuống đất vì chân tay đã mềm nhũn. Cô khẽ nguyền rủa một
tiếng, những nơi khó có thể mở miệng này, nhắc nhở cô tối hôm qua chính
mình đã điên cuồng, cô dùng tay phải chống xuống giường, từ từ đứng
thẳng người dậy, chậm rãi đi tới phòng rửa mặt.
Nhìn trong gương, khuôn mặt đỏ rực, giữa lông mày nhộn nhạo ngượng
ngùng, khóe miệng Úc Hàn Yên giật giật, nói thầm: "Bộ dáng mày có thể
đừng cứ như đang nghĩa về lạc thú có được hay không hả?" Cô mở vòi hoa
sen, hạ thấp hạ thân xuống, dùng hai tay vốc đầy nước, vẩy lên trên mặt
mình. Nước lạnh làm nhiệt độ trên mặt cô giảm xuống, cũng xua tan đi
những hình ảnh cấm trẻ em trong đầu cô.
Rửa mặt xong, cô đi đến trước cửa thư phòng, vừa đúng lúc nhìn thấy
người đàn ông đang ngồi trước bàn làm việc day day huyệt thái dương, cô
không khỏi một hồi đau lòng. Cho tới nay, rất hiếm khi người kia xuất
hiện trạng thái mệt mỏi, thế cho nên, chính mình cũng đã quên mất anh dù có mạnh mẽ đến cỡ nào, lợi hại đến cỡ nào, thì cũng vẫn chỉ là một con
người.
"Đã tỉnh rồi hả ? Đói không?" Lăng Diệp phát hiện ra sự tồn tại của cô,
buông tay xuống không để lại dấu vết, quét sạch sự mệt mỏi, tinh thần
sáng láng hỏi.
Úc Hàn Yên đáp nhẹ nhàng câu “Không đói”, đi tới phía sau anh, hai tay day day huyệt thái dương cho anh.
Sự dịu dàng bất ngờ khiến Lăng Diệp không kìm được nhắm mắt lại, cẩn
thận cảm thụ, khóe miệng anh nâng lên thành một đường cong đẹp mắt, nhìn ra được, tâm trạng anh rất tốt.
"Diệp, mấy ngày nữa, chúng ta sẽ kết hôn rồi." Úc Hàn Yên khống chế lực
trên tay mình để nó không nặng cũng không nhẹ, nhìn mái tóc ngắn mềm
mại, có trật tự của anh, chậm rãi nói.
Lăng Diệp giang hai tay, đưa ra ôm cô vào lòng, nhìn đôi mắt trắng đen rõ ràng của cô, nhẹ giọng hỏi: "Sao vậy?"
"Em muốn trang trí lại ‘nhà’ của chúng ta, làm cho nó cũng cảm thụ được
sâu sắc hôn lễ hạnh phúc của chúng ta." Úc Hàn Yên đưa hai tay khoác lên bờ vai rộng lớn của Lăng Diệp, nói mong đợi.
Lăng Diệp nhíu mày, nhìn cô một lúc, không biết mất bao lâu mới hỏi: "Em muốn tự tay trang trí?"
Úc Hàn Yên gật đầu không chút do dự.
Lăng Diệp thấy vậy, chân mày cau lại.
Úc Hàn Yên chớp chớp mắt nhìn anh, cho là anh đang tự hỏi xem thời gian
rảnh rỗi của mình có được bao nhiêu, vội vàng nói: "Anh không cần phải
bớt thời gian để đi ra ngoài đâu, một mình em có thể làm được rồi."
Lăng Diệp nhìn cô có chút kỳ quái, dùng giọng trầm thấp nói: "Không phải anh đang suy nghĩ xem mình có rảnh hay không, mà có lẽ anh phải để cho
em thất vọng rồi."
Anh thở dài một cái, tiếp tục nói: "Vốn muốn cho em một bất ngờ, không ngờ ý tốt lại thành hỏng việc."
Đầu Úc Hàn Yên đầy mù mịt, hỏi: "Bất ngờ gì cơ?"
"Anh đã chuẩn bị sẵn một phòng cưới cho chúng ta rồi." Lăng Diệp vô tội nói.
"Phòng cưới? Vậy còn ngôi biệt thự này?" Úc Hàn Yên nhìn đôi mắt phượng của anh, dùng giọng có chút khó tin hỏi.
Lăng Diệp vừa quan sát nét mặt của cô, vừa nói: "Để không. Dĩ nhiên, em
muốn quay lại đây bất cứ lúc nào cũng được, anh sẽ cho người mỗi ngày
đều tới đây làm vệ sinh."
Anh lại nói: "Nếu như em thích nơi đây, vậy chúng ta cứ tiếp tục ở lại
đây đi. Không sao cả, vẫn còn thời gian, một ngày là có thể trang trí
xong rồi."
Úc Hàn Yên lắc đầu một cái, chậm rãi nói: "Cá nhân em cũng chẳng có cảm
giác gì quá lớn, đối với em mà nói, nơi nào có anh, nơi đó chính là nhà của em. Em chỉ ngạc nhiên vì anh lại vứt bỏ biệt thự này, chọn một nơi
khác để sống cuộc sống mới cùng em thôi, dù sao thì thời gian anh đã ở
đây cũng không ngắn, kiểu gì chẳng có tình cảm với nơi này."
Lăng Diệp nghe xong, ở trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nhìn đôi mắt giống
như chưa đựng cả thế giới của cô, nói: "Khi anh ở một mình, sống ở đâu
cũng chẳng có gì khác biệt, chẳng qua cũng chỉ là nơi để nghỉ ngơi,
thoải mái là được rồi. Ấn tượng đối vớ