
ùng khó coi, chứa đầy vẻ lãnh khốc, vô tình mà đánh gãy lời nói của cô :" Cô cho rằng việc cô sinh con ở nước ngoài thì không có ai biết sao? Cô cho rằng em tôi sẽ chấp nhận một người đàn bà đã có con riêng sao?". Mặt cô bỗng chốc trở nên xám ngoét, cả người như không còn trọng lực chỉ chực để ngã gục, cô cứ lùi, lùi mãi, đến khi đụng phải sô thì ngã xuống đó, cảm giác có cái gì đó chống đỡ cho mình mới nói được :" Con riêng ---- con riêng---"
Mỗi lần anh cùng cô cãi nhau đều là cãi đến long trời lở đất. Anh yêu cô nhưng lại luôn bị cô làm cho đến tức giân. Còn cô cũng đâu chịu yếu thế, hai người cứ vĩnh viện đối chọi gay gắt với nhau. Kết quả là cả hai người đều phải chịu tổn thương. Nhưng lần này rất kỳ quái, cô tựa hồ như bị đẩy xuống vực sâu, không hề phản bác. Những tưởng anh sẽ phải đắc ý lắm, cao hứng lắm, nhưng không hề có -- anh cảm giác thấy hối hận vì những gì đã nói.
Sự im lặng một lần nữa bao trùm lên họ, ngay cả không khí cũng dường như bị đông cứng. Cô lấy ngón tay cắm sâu vào da thịt, đau đơn đem đến cảm giác chân thực, khiến cô biết mình còn đang sống. Một hồi lâu sau cô mới tìm được hơi thở, phát ra những tiếng nói như thì thầm :" Được! Tôi đồng ý với anh". Chậm rãi bước ra cửa, tuyệt nhiên không quay đầu lại. Cô lần này đã xác định được, cũng hiểu được rằng, không cần phải quay đầu lại nữa.
Cửa đã đóng lại, anh chậm rãi quăng người lên sô pha. Vì sao mà cứ chuyện gì động đến cô là anh đều mất bình tĩnh cũng như lý trí thông thường? Anh hôm nay không phải là muốn cùng cô gỡ bỏ những hiểu lầm trước kia sao..giờ lại thành thế này.
Cô chết lặng rời khỏi khách sạn, tùy tiện bắt một chiếc taxi. Vừa lên xe lái xe đã hỏi :" Xin hỏi cô muốn đy đâu?". Không có ai trả lời, người lái xe quay đầu lại chỉ thấy một gương mặt tràn đầy nước mắt, khóc không thành tiếng đáp :" Đâu cũng được". Chỉ cần rời xa chỗ này, rời xa anh, thật xa------ Anh chỉ thị cho ngân hàng chi nhánh chấp nhận cho cha cô vay vốn, rồi nhanh chóng trở về Bắc Kinh. Thời gian anh ở đây đã vượt quá ngày nghỉ đã định, đến cả cha anh cũng đã gọi điện thúc giục.
Anh cuối cùng đã rời đy. Buổi tối quyết định đồng ý giúp cha cô vay tiền, anh không chỉ một lần có ý niệm, nếu anh quay đầu, liệu cô có đồng ý nối lại với anh không? Nhưng ý niệm vẫn chỉ là ý niệm, rất nhanh sau đó anh liền muốn quên đy nó. Tính cách của anh rất cao ngạo, tuyệt đối sẽ không thể nào nói ra, mà anh cũng không thể nào chấp nhận việc cô đã sinh con cho người khác -- điểm này nhắc nhở anh rằng, trong suốt một thời gian dài cô đã thân mật với người đàn ông khác. Đây có lẽ chính là thói xấu của đàn ông, họ có thể có cả trăm người đàn bà, nhưng tuyệt đối không cho phép người đàn bà của mình có kẻ khác, cho dù chỉ là nghĩ đến cũng không thể. Mà anh chính là một trong số đó, sự ích kỷ sự độc đoán của anh rất lớn.
Một khi đã là như vậy rồi thì anh với cô sẽ chặt đứt quan hệ với nhau. Tuy rằng anh vẫn biết, ẩn sau trong trái tim mình có một nơi cất giấu nụ cười cô, giọng nói cô, dáng điệu cô. Nhưng đến cuối cùng thì vẫn chỉ là hai kẻ xa lạ mà thôi -- chuyện cho tới bây giờ, anh không muốn buông tay cũng phải buông mà thôi. Nếu trước đây không phải vì sĩ diện mà cố chấp không chịu tìm cô, không chịu quay đầu nói xin lỗi với cô, thì giờ có lẽ mọi chuyện đã khác.
Thời điểm này cô với anh thực giống như hai con nhím, tưởng rằng là yêu nhau nhưng thực chất chỉ đem lại tổn thương cho nhau mà thôi -- Đúng là vậy, tuổi trẻ là vậy đó! Tuổi trẻ là chưa thể nào mà hiểu hết được sự đời, chưa thể nào dễ dàng nói xin lỗi, chưa dễ dàng khoan dung cho nhau. Cũng là thời điểm chưa thể nào hiểu được chuyện tình cảm cần kiên trì xây dựng nếu muốn thiên trường địa cửu.
Anh đang đứng ở trên tầng 28, qua lớp kính thủy tinh nhìn xuống dưới sẽ thấy những dòng người, dòng xe đy lại tấp nập. Bỗng bên tai truyền đến âm thanh phát ra từ chiếc điện thoại bàn. Quay đầu lại, anh áp chế những suy nghĩ miên man của mình; ấn nút trả lời, thanh âm của thư ký truyền tới :" Tổng giám đốc, khách hẹn trước đã đến". Anh ngồi xuống chiếc ghế da được nhập khẩu từ Ý đầy xa hoa quý tộc, tượng trưng cho thân phận cũng như sự lạnh lùng của chủ nhân nó, nháy mắt thu gọn hết tâm tư lại, anh đáp :" Mời họ vào!". Dập điện thoại xuống, anh trở lại là một thương nhân.
Muốn không phải đụng mặt nhau thực dễ dàng, ba ngày mà anh đy xã giao đủ mọi nơi, làm đủ mọi việc khiến cho bản thân quên đy những chuyện không vui. Nhưng sáng chủ nhật anh đã đụng mặt với Bách Thiên. Anh cũng không kinh ngạc, anh biết cô sẽ tuân thủ với lời đã hứa, dù sao thì điều kiện giúp đỡ cha cô cũng thật kịp lúc bởi vì sẽ chẳng có ngân hàng nào chấp nhận cho ông vay.
Cứ cách hai tuần vào ngày Chủ nhật sẽ là gặp mặt gia tộc, cậu và mợ sẽ đến nhà anh, mọi người cùng nhau nói chuyện phiếm. Cha cùng cậu thường nói chuyện làm ăn kinh doanh, còn mẹ với mợ sẽ nói những chuyện đời thường cuộc sống. Dạo gần đây hai người này rất hứng thú với việc làm bà mối, mà đối tượng của bọn họ lại chính là anh!
Hiện tại mẹ cùng mợ đang hào hứng bàn luận :" Vài ng