
này.
Biệt thự nhà họ Ngôn được bao phủ trong một lớp ánh sáng nhàn nhạt, trong đó phát ra thứ âm nhạc dịu êm. Tuy chỉ muốn đơn giản là mời một ít bạn bè thân thiết cùng một vài đối tác làm ăn quan trọng, nhưng con số được mời vẫn thật đông.
Bà Vu đảo mắt xung quanh tìm kiếm Bách Thiên, tiểu tử này mới chớp mắt đã không biết là chạy đy đâu rồi. Quay đầu hỏi mẹ Ngôn :" Chị có thấy tiểu tử nhà em đâu không? Hôm nay là ngày quan trọng mà lại không thấy mặt mũi nó đâu cả!". Mẹ Ngôn đang tiếp khách, quay đầu trả lời nhanh :" Vừa mới thấy mà. Chắc ở đâu đây thôi!".
Ngôn Bách Nghiêu một thân tây trang đen sang trọng, tay vòng qua eo của Sầm Lạc Ly, dẫn đy chào hỏi những người thân đến chung vui. Lư Dịch Hằng đập vào tay anh một cái, mặt vui vẻ cười nói :" Tốc độ của cậu quả khiến người ta kinh ngạc đó. Nói cho cậu biết là không cần cố gắng mà theo kịp tôi đâu, dù có làm gì thì cậu cũng không thể bắt kịp nổi". Ngôn Bách Nghiêu cười đáp :" Hiểu rồi, hiểu rồi. Tôi biết tính cậu thực hiếu thắng nên tôi nhường đó thôi". Hai người từ khi còn mặc tã đã quen biết nhau, đến lớn thì cùng học trong suốt một thời gian dài, tự nhiên không cần nói nhiều lời mà sẽ hiểu người kia nghĩ gì. Đang nói chuyện, Lư Dịch Hằng nhìn xa xa liền phát hiện ra một bóng người, hình ảnh người này từng lướt qua tâm trí hắn, ngẩng đầu lên nói :" Em họ cậu thế nào mà lại đy cùng với cô ta?", trong giọng điệu vài phần ngạc nhiên.
Anh quay đầu lập tức ngẩn cả người ra. Bách Thiên đang tay trong tay với một cô gái dáng người tinh tế, cho dù khoảng cách có bao xa và ánh sáng mang vài phần ảm đạm thì anh vẫn có thể nhận ra, người con gái đó chính là Uông Thủy Mạt. Cô mặc lễ phục màu xanh thẫm, ở dưới ngọn đèn vàng làm tôn lên nước da trắng như tuyết và thật mềm mại, khiến người khác cảm thấy thật say mê. Mợ anh đứng bên cạnh cũng vô tình bắt gặp hình ảnh đó, miệng há hốc đến mức không thể khép lại.
Mới đó đã thấy Bách Thiên tiêu sái đy đến trước mặt anh, mặt hiện lên ánh cười đầy sáng lạn :" Hôm nay em dẫn theo bạn đến dự lễ. Đây là Uông Thủy Mạt, là Uông tiểu thư đó, anh còn nhớ không? Là vị tiểu thư đã cùng chúng ta chơi golf khi ở Thượng Hải đó". Ngôn Bách Nghiêu thản nhiên nói :" Đương nhiên là anh nhớ", rồi tao nhã vươn tay ra trước mặt cô :" Uông tiểu thư, xin chào. Thật là hân hạnh khi được gặp lại cô. Cô đến chơi sao?".
Trên gương mặt Uông Thủy Mạt ẩn chứa một nụ cười nhợt nhạt, cô cũng vươn tay về phía anh :" Ngôn tiên sinh, xin chào. Hôm nay được Bách Thiên thông báo mới biết là ngày đính hôn của ngài, vừa vặn tôi cũng đang ở đây nên cũng muốn đến chúc mừng chuyện vui". Tay cô thật lạnh, cơ hồ đã không còn chút hơi ấm nào nữa. Anh hơi nhíu mày. Lúc này ánh mắt cô di chuyển đến Sầm Lạc Ly, nở một nụ cười thật xinh đẹp :" Thật chúc mừng!". Sầm Lạc Ly đáp lại bằng một nụ cười. Anh thực không phát hiện có điểm gì khác thường ở cô, giống như là nụ cười chúc mừng đó xuất phát từ sự chân thành, gương mặt tất cả đều thể hiện điều đó. Lơ đãng tay anh đã muốn siết thật chặt.
Bà Vu đã nhanh đến bên, ôn nhu hỏi :" Bách Thiên, bạn con sao? Sao lại không giới thiệu cho mẹ biết?". Cô gái xuất hiện bên cạnh Bách Thiên thật quả là xinh xắn lanh lợi, bộ dáng thanh tú đáng yêu, hai đứa đứng cạnh nhau quả xứng đôi vừa lứa. Mà nhất là lần đầu tiên bà thấy con trai mang theo một cô gái xuất hiện ở chỗ đông người.
Vu Bách Thiên nhíu mày nhìn mẹ rồi nói nhỏ :" Mẹ ah --", tiếp sau hắn quay sang nhìn Uông Thủy Mạt, sợ hành động của mẹ sẽ khiến cô hoảng sợ. Nhưng lúc này chỉ thấy cô đang cười với mình, hắn liền yên tâm rồi nói :" Đây là mẹ tôi, cũng là mợ của anh ấy". Quay đầu sang phía mẹ rồi hắn giới thiệu tiếp :" Đây là Uông tiểu thư, Uông Thủy Mạt mẹ ạ". Uông Thủy Mạt mỉm cười, cung kính cúi đầu một chút, đáp lời một cách lễ phép :" Xin chào bác ạ!".
Bà Vu rất vừa lòng, cười nói :" Xin chào Uông tiểu thư. Nghe giọng cháu thì hình như là người phương Bắc đúng không?". Uông Thủy Mạt gật đầu nhẹ trả lời :" Bác thật tinh ý ạ, đúng là cháu là người phương Bắc, giọng phổ thông nói không được chuẩn lắm ạ!". Bà Vu mỉm cười nhẹ nhàng đáp lại :" Vậy thì có liên quan gì chứ. Giọng người phương Nam nghe mới đáng yêu, chúng ta người phương Bắc nói giọng phổ thông chuẩn vì là thổ ngữ mà thôi". Uông Thủy Mạt cười liên tục gật đầu tán thành.
Ngôn Bách Nghiêu nhìn cảnh trước mắt liền hiểu rằng mợ mình rất vừa lòng Uông Thủy Mạt. Điều này cũng khó trách, Bách Thiên trước nay chưa từng mang cô gái nào về, hôm nay lại xuất hiện bên Uông Thủy Mạt, không tránh khỏi việc mợ sẽ mơ tưởng về một cô con dâu trong tương lai không xa. Tuy rằng Bách Thiên so với anh kém vài tuổi nhưng ai bảo ba đời nay Ngôn gia mỗi đời chỉ có đúng một đứa con trai, có lẽ mợ đã sớm muốn có cháu bế trong tâm tưởng, không kém mẹ anh chút nào cả.
Đang suy nghĩ lại nghe thấy âm thanh của mợ anh truyền tới :" Uông tiểu thư tốt nghiệp lúc nào thế?". Uông Thủy Mạt yếu ớt nở một nụ cười rồi đáp :" Năm ngoái ạ". Anh ngẩn người, năm ngoái ư, đáng lẽ ra năm kia cô đã phải tốt nghiệp chứ? Bất chợt ngẩn ra, nhưng