
a bé này là sợi dây liên kết mạnh mẽ nhất giữa anh và cô.
Bé con thực đáng yêu, bé bé xinh xinh, tựa như thiên sứ của anh vậy. Lòng anh bỗng cảm giảm thực xúc động, lại có điểm rối loạn, hướng Thủy Mạt anh cười hỏi :" Để cho anh bế bé được không?".
Còn cách xe vài chục bước đy bộ, cô quay đầu sang trưng cầu ý kiến của bé con :" Để cho chú bế con được không? Tay mẹ hơi mỏi", bé con trong lòng cô chỉ lắc lắc cái đầu của mình. Rốt cuộc thì nó vẫn chỉ quấn quýt lấy mẹ mà thôi; cô quay nhìn anh ánh mắt có chút bất đắc dĩ.
Ngôn Bách Nghiêu vẫn không buông ý định, giọng nói đầy mê hoặc :" Bé con ngoan, tay mẹ đau rồi để chú bế được không? Chú thật sự khỏe lắm đấy!", bé con dường như đã động lòng, anh lại tiếp tục :" Hơn nữa chú còn có thể bế con thật cao, thật cao ý, như thế kia kìa --", anh nói xong liền chỉ vào một cặp vợ chồng bên cạnh, ông bố đang bế đứa bé gái trên bả vai, bé gái kia thật sự đang cươi thực ngọt ngào.
Bé con đã thật sự bị tác động bởi anh, không có cự tuyệt lại mà để mặc anh ôm bé vào lòng. Thân thể nhỏ bé và rất mềm mại, lại thoang thoảng mùi sữa, thật sự khiến anh xúc động không thôi. Anh nhẹ nhàng ôm con, rất sợ mình sẽ làm con đau. Đây là con anh, đứa bé này chính là con anh. Thật bé nhỏ nhưng cũng thật thần kỳ! Nhưng sao nó lại bé nhỏ thế này, không đủ tháng đã phải sinh non.
Cô cầm cặp sách của con trong tay, nghiêng đầu nhìn cha con bọn họ đang đy bên cạnh. Lúc này anh bỗng quay đầu, ôn nhu nói :" Cảm ơn em". Từng làn gió nhẹ nhàng thổi qua, lẫn trong tiếng gió là những tiếng cười đùa của bọn trẻ vừa tan trường. Cô bỗng cảm thấy ngơ ngẩn. Bé con tâm tư vẫn như như làn nước trong, nhưng vẫn có thể cảm nhận được tình cảm của mọi người. Tuy mới gặp Ngôn Bách Nghiêu nhưng đã nhanh chóng thân thiết với anh.
Đến lúc xuống xe, Ngôn Bách Nghiêu vừa mới mở cửa xe ra thì bé con đã giơ hai tay bé nhỏ của mình ra, chờ được anh ôm. Một nụ cười ngây thơ đáng yêu xuất hiện trên môi bé, nói với anh :" Để con cho chú xem những ngôi sao mới của con nhé, có hẳn 5 ngôi sao cơ!". Bé vừa nói vừa khoa tay múa chân thể hiện, thật sự thấy rất tự hào vì phần thưởng của mình. Ngôn Bách Nghiêu cảm thấy thật sự yêu chết mất cử chỉ của bé, liền đặt lên trán một cái thơm nhẹ, nói :" Được".
Bé con kéo anh đến phòng chơi của mình, căn phòng tuy không lớn nhưng lại đầy ắp những món đồ chơi thú vị, được sắp xếp rất có thứ tự, Xen ra Uông Thủy Mạt thật sự rất cưng chiều con. Vừa vào đến phòng bé đã bắt đầu lục khắp cặp sách của mình, tìm tìm kiếm kiếm. Ánh mắt không tự chủ mà cong cong hình lưỡi liềm, lóe lên những tia sáng tinh tinh. Bàn tay bé nhỏ chìa ra trước mặt Ngôn Bách Nghiêu nói :" Chú xem đy, đây là ngôi sao của con đấy. Cô giáo nói con rất thông minh nhé".
Ngôn Bách Nghiêu cũng không che giấu sự khen thưởng của mình :" Gia Hiên của chúng ta thật lợi hại đấy!". Anh chăm chú nhìn những ngôi sao trong cái hòm nhỏ, bên trong thật sự có rất nhiều loại, kinh ngạc hỏi con :" Vì sao con toàn để ngôi sao trong hòm thế?". Những ngôi sao trong hòm thật sự rất đẹp, đủ mọi loại màu sắc thu hút ánh nhìn của người khác. Bé con quay đầu nhìn anh, tủm tỉm cười :" Con muốn bắt chúng rồi đưa cho mẹ!". Một mặt nói một mặt lấy ra trong cặp sách một chiếc thiệp được làm thủ công :" Còn có cái này nữa, sinh nhật mẹ sắp đến rồi".
Anh biết còn chưa đến 2 tuần nữa là tới sinh nhật cô. Trước kia khi hai người còn ở chung thì mỗi dịp sinh nhật chỉ bày biện ăn uống hơn ngày thường 1 chút mà thôi, cô vốn tính luôn tiết kiệm.
Thiệp bé làm chỉ dùng loại giấy bình thường, dùng giấy gấp thành, có màu lam khá bắt mắt. Trên tấm thiệp là một bức tranh do chính bé vẽ, do tay còn non yếu nên những nét vẽ vẫn nguệch ngoạc, nhưng nhìn ra được đó là 1 bức tranh vẽ 3 bông hoa hướng dương dưới 1 gốc cây lớn. Màu sắc trong có vẻ hơi kỳ lạ, có vàng có tím, lại có cả hồng.
Bé con không vì thế mà giảm bớt kiêu ngạo với tác phẩm của chính mình, hướng anh giải thích rõ ràng :" Đây là ông ngoại, đây là mẹ, còn đây là con". Không có một từ nào nói đến cha. Đứa bé này có lẽ vẫn chưa hiểu được ý nghĩ của từ "cha", cũng có thể hiện giờ nó vẫn rất vui vẻ nên không có dành quan tâm đến "người cha", có hay không cũng không khác nhau. Ngôn Bách Nghiêu không nói gì những đáy lòng bỗng cảm thấy rất cô đơn. Anh nhìn đứa bé, nhưng không sao cất nổi lên lời," Cha là cha con đây". Loại cảm thụ này không phải ai cũng có thể lĩnh hội.
Ánh mắt anh chứa đầy áy náy, vẫn nói cổ vũ con :" Bức tranh của Gia Hiên thực đẹp", sau đó ôn nhủ hỏi :" Đến sinh nhật chú, Gia Hiên cũng vẽ tặng chú một bức như thế này có được không?".
Bé con gật đầu thật mạnh tỏ sự đồng ý. Bé chính là rất thích chú này nha, cảm thấy chú rất thân thiết, lại còn có thể cùng bé nói chuyện, đưa bé đặt lên vai thật cao cao -- Ngôn Bách Nghiêu vươn tay giơ ngón út ra :" Chúng ta ngoắc ngoắc, một trăm năm không được thay đổi". Bé con cũng phối hợp thật tốt với anh, giơ ngón út bé xíu của mình ra ngoắc tay anh, nói :" Một trăm năm cũng không thay đổi". Một lát sau, tự dưng nghĩ đến chuyện gì mà bé ghé đ