XtGem Forum catalog
Tình Yêu Ban Đầu Tình Yêu Cuối Cùng

Tình Yêu Ban Đầu Tình Yêu Cuối Cùng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323654

Bình chọn: 7.00/10/365 lượt.

ắc mê lòng người, mùi thơm nhẹ nhàng vương vấn trong mũi, nhìn là muốn ăn ngay rồi.

Nhưng cô vẫn quyết sẽ rời đy, nói với anh :" Cám ơn nhưng tôi không đói". Anh ngồi yên trên ghế, không hề động đậy, nói :" Em từng nói chúng ta có thể làm bạn bè hay sao? Bạn bè ngay cả ăn cùng nhau một bữa cơm cũng không thể sao?".

Anh nói rất đúng. Tình huống này mà cô cứ đòi bỏ về như vậy thực là kẻ hẹp hòi.

Anh nhìn thấy cô đã đồng ý ngồi xuống, tâm tình trở nên tốt hơn, nói :" Đây, em nếm thử đy. Đây chính là món sở trường của vú Vương đó". Cô trầm ngâm một chút rồi cũng đưa lên miệng, thật sự vị rất ngon.

Nhìn thấy cô ăn rất ngon anh nói :" Anh có chuyện muốn nói với em". Cô ngẩng đầu lên hỏi :" Chuyện gì thế?".

Buông đũa xuống anh nói nhẹ nhàng :" Về chuyện trường học của con, anh muốn thương lượng với em một chút". Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, không nói gì cả. Anh được đà tiếp tục :" Tuổi thơ của con anh đã không ở bên, anh biết trường con đang theo học cũng rất tốt mà con cũng rất thích. Nhưng anh thật sự hy vọng mình có nhiều thời gian dành cho con hơn, em cũng biết --- anh đã bỏ lỡ quá lâu rồi --- về sau mỗi bước trưởng thành của con, anh đều muốn mình sẽ ở bên con -- em -- em có thể đồng ý không?". Anh nói vô cùng chậm, giải thích vô cùng thận trọng, dường như sợ cô sẽ tức giận.

Cô trầm mặc một lúc rồi đáp :" Được". Anh hưng phấn nhìn cô, cô đã đồng ý, đã đồng ý rồi! Anh cứ tưởng là cô sẽ từ chối đề nghị của anh cơ.

Anh dù sao cũng là cha, yêu cầu này tuyệt đối không có gì quá đáng cả. Uông Thủy Mạt thấy được ý cười thực vui vẻ trong mắt anh, buông đũa xuống, hỏi :" Còn gì nữa không? Chúng ta có thể nói luôn?"

Lúc trước cô đưa con vào ký túc của trường là cũng vạn bất đắc dĩ mới phải làm thế. Khi đó cô cũng vừa mới về nước, lại không dám nói với cha rằng cô đã sinh con, nên lúc đó đã để con ở chỗ Lục Kiều trong một thời gian. Nhưng Lục Kiều lúc đó cũng bận đến bù đầu với công việc ở tạp chí nên không có nhiều thời gian chăm sóc con hộ cô.

Thời gian sau dưới sự trợ giúp của Lục Kiều cô tìm được một trường học có ký túc. Sau đó cô dùng cách để nói lại với cha mọi chuyện, cha lúc đó nghe chuyện mà tức giận đến mức bệnh tim tái phát. Cũng may bé con thích ứng vô cùng tốt, ở ký túc một thời gian cô mới dám đưa con đến gặp cha mình.

Có lẽ là do quan hệ máu mủ, hoặc cũng có thể những năm gần đây cha cô vẫn sống thật tịch mịch, tuy vẫn rất tức giận với cô nhưng khi nhìn thấy đứa cháu đáng yêu kia thì cũng dịu đy vài phần. Về sau cha đã tha thứ cho cô, công lao hơn phân nửa phải nhờ vào bé con. Thanh âm mềm mại như nước " Ông ngoại, ông ngoại" quả là thứ vũ khí tốt nhất trên thế gian này.

Cô đáp ứng lời đề nghị khiến anh cảm thấy rất vui vẻ, cười nói :" Không có gì nữa". Bỗng cảm thấy lời nói của mình là hơi vội vã, liền bổ sung :" Tạm thời-- tạm thời thì chưa có". Bữa cơm này hai người ngồi đối diện với nhau ăn thật thoải mái.

Ăn xong cô liền đứng dậy, chủ động thu dọn. Cũng không phải là cô cần cù, cô cũng muốn đứng dậy đy luôn nhưng dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết nếu hôm nay cô mà không dọn thì hẳn anh sẽ để đến ngày mai chờ bà Vương đến dọn mất. Quên đy, tốt nhất là để cô dọn vẫn hơn, coi như thù lao bữa hôm nay.

Anh thấy thế liền ngăn tay cô nói :" Không cần, ngày nào vú Vương cũng đến dọn mà". Cô liếc anh một cái, nói :" Anh không thấy bẩn sao?". Anh nghe vậy liền cười khẽ, nghĩ lại cô quả thực rất yêu thích sạch sẽ, anh thế nhưng không hiểu nổi rằng cô đang mỉa mai mình.

Cô bỏ tay mình ra khỏi tay anh, đem bát đũa trên bàn đem dọn hết. Anh muốn lấy lòng cô liền nói :" Để anh giúp em". Lời vừa nói xong tay liền giành lấy mấy cái bát trong tay cô. Cô cũng chẳng khách khí, để anh đy vào phòng bếp còn mình thì đy lau bàn ăn.

Anh tựa vào cửa phòng bếp, lẳng lặng nhìn cô đang rửa bát đũa. Ánh đèn mờ mờ của phòng bếp lan tỏa trên người cô, đem lại một cảm mờ ảo đầy mơ hồ.

Trước kia anh cũng rất nhiều lần đứng nhìn cô rửa bát nhưng chưa bao giờ có loại cảm tình đặc biệt như bây giờ. Có lẽ phải mất đy rồi thì con người ta mới thấy những điều xưa cũ quan trọng biết bao.

Anh đã từng đối xử với cô chẳng ra gì, cũng chưa từng chủ động giúp cô làm việc nhà. Mọi việc trong phòng đều do một tay cô làm. Thậm chí lúc đó anh vẫn nghĩ những việc đó là hiển nhiên, không hề cảm thấy áy náy chút nào cả. Anh thật sự là một kẻ tồi tệ.

Anh bước vào phòng bếp, nhẹ giọng hỏi :" Có cần anh giúp không?". Cô cảm thấy có chút nôn nao, một hồi lâu mới cười lạnh rồi nói :" Ngôn thiếu gia, anh sẽ giúp sao?".

Từ nhỏ đến lớn anh chưa từng đụng vào việc gì cả. Nhưng từ khi du học ở Mỹ rồi ở chung với cô, ngẫu nhiên cũng có làm 1,2 lần gì đó, nhưng lần nào rồi cũng đánh vỡ một cái gì đấy, liền sau đó mỗi lần nhìn thấy anh chuẩn bị muốn làm là cô đã ra tay ngăn chặn rồi. Vẫn luôn vừa tức giận nhưng luôn mang vài phần ý ngọt ngào nói với anh :" Quên đy, để anh làm thì mỗi lần em đều phải tự mình thu dọn tàn cuộc. Không bằng để chính em làm thì tốt hơn".

Bây giờ nghĩ lại, những chuyện đó thật sự vừa ngọt ngào lại vừa đau đớn. Anh đứ