Duck hunt
Tình Yêu Của Sao

Tình Yêu Của Sao

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323192

Bình chọn: 10.00/10/319 lượt.

làm gì?”.

Cậu ta nở nụ cười khiến tôi thất thần, nhăn nhó nói: “Em thích nơi đó. Em thích biểu diễn”.

“A”, tôi mở to đôi mắt.

“Trước kia, lúc còn đi học, em cũng từng tham gia mấy vở diễn của xã đoàn”.

Tôi vốn nhiều chuyện, lại hỏi: “Sau đó thế nào?”.

“Bố em qua đời, nhà không đủ tiền nuôi em đi học, em chỉ có thể đi làm thêm như vậy”.

Trong xưởng bỗng có người gọi cậu ta: “Thái Nhiên, bớt nói chuyện chút đi, lại đây giúp một tay nào!”.

Cậu ta lau bàn tay đầy dầu mỡ vào cái bao tay bằng vải thô, cười cười nói xin lỗi tôi rồi chạy đi. Lúc này cậu ta giống như mọt công nhân lao động bình thường, thật thà đàng hoàng, nhiệt tình thành khẩn, cả người mang mùi dầu máy, khuôn mặt đẹp trai cũng dính bẩn.

Tôi vẫn chưa quên ánh mắt của cậu ta trong màn mưa hôm ấy. Con báo nhỏ vừa thức tỉnh trong chốc lát, giờ lại đã ngủ say rồi.

Hiện tại tôi bởi làm việc chăm chỉ, đã được thăng chức, còn có trợ lý của mình, cũng khai quật được không ít người mới, nhưng không ai khiến tôi có ấn tượng như vậy.

Một hôm, Lý đạo diễn bỗng hỏi tôi: “Cảnh quay này, nữ chính gặp bạn trai cũ yêu cầu quay lại. Cô nói xem chúng ta nên tìm nam diễn viên như thế nào cho tốt?”.

Không hiểu vì sao trong đầu tôi lại hiện ra ánh mắt cương liệt trong màn mưa của thiếu niên kia. Có lẽ chính hắn cũng không biết rằng lúc đó toàn thân hắn tỏa ra hơi thở hắc ám, giống như một người từ địa ngục tìm tới báo thù.

Tôi nói: “Vậy thì phải tìm một kẻ đẹp trai mà tà ác”.

“Không phải là khuôn mặt sẽ có vẻ bỉ ổi sao? Như vậy mới không lấn át vẻ tuấn tú của nam chính”, một đồng nghiệp nói.

Tôi cười: “Nếu cô làm người xem, thấy nhãn quang trước kia của nữ chính tồi tệ như vậy, chẳng phải cảnh phim sẽ biến thành hài kịch sao?”.

Đạo diễn gật đầu.

Tôi đến tìm Thái Nhiên. Cậu ta có khách tới thăm, là một phụ nữ trung niên khuôn mặt vàng vọt, nhưng ngũ quan rất tinh tế. Tôi nhìn ánh mắt của người đó, đoán được đấy là mẹ cậu ta.

Thái Nhiên từ bên trong đi ra, đem một cái phong bì đưa cho người phụ nữ, nói: “Mẹ, lần sau có chuyện gì thì mẹ cứ bảo em nó tới, chân mẹ đau, đi xa như vậy sẽ không tốt”.

Mẹ Thái Nhiên nói: “Mẹ không mệt, mẹ muốn tới thăm con một chút”.

Lúc này Thái Nhiên nhìn thấy tôi, lập tức nở nụ cười: “Chị Mộc Liên”, quay sang mẹ cậu ta nói: “Đây là chị Mộc Liên, chị ấy rất quan tâm tới con”.

Tôi cười, nhưng lại không biết nên xưng hô với mẹ cậu ta thế nào cho phải. Nên gọi là cô, hay gọi là bà đây?

May sao mẹ Thái Nhiên nhận ra được, nói: “Gọi tôi là chị Tú là được”.

Chị Tú khi cười rất đẹp, giống như vẻ đẹp của hoa quỳnh vậy.

Sau khi chị Tú rời đi, Thái Nhiên nói với tôi: “Em còn có một em trai, một em gái nữa, cả hai đứa đều đang đi học”.

“Hiện tại cậu đang làm việc nuôi chúng?”.

Cậu ta gật đầu.

Tôi lấy kịch bản đưa cho cậu ta xem. Cậu ta kinh ngạc: “Chị Mộc Liên, thời gian diễn của nhân vật này rất nhiều”.

“Đúng vậy”, tôi nói: “Hơn nữa, tính cách của nhân vật này rất dứt khoát”.

“Chị muốn em diễn sao?”. Tôi nhìn đôi mắt của cậu ta, con ngươi đen nhánh, sâu không thấy đáy. Tôi tin rằng sau mọt thời gian tỉ mỉ tôi luyện, nó sẽ lóng lánh như sao trên trời.

Tôi cười, nắm lấy bàn tay cậu ta: “Hãy cố gắng làm thật tốt, đây là cơ hội khó có được”.

Về đến nhà, tắm rửa sạch sẽ, tôi suy nghĩ, không biết mình làm như vậy có đúng hay không. Tôi đang mượn lực giúp đỡ cậu ta hay là đẩy cậu ta vào nơi nước sôi lửa bỏng?

Với tư chất của cậu ta, tôi tin rằng cậu ta rất có tiền đồ. Nhưng tôi lo rằng sau khi cậu ta có danh tiếng rồi sẽ bắt đầu học hút thuốc lá, uống rượu, bắt đầu theo đuổi mấy cô gái, ngày ngày xuất hiện trên các trang báo…

Tôi tự an ủi mình. Cậu ta sẽ không như vậy, cậu ta đã trải qua cực khổ, bản thân đã đủ trầm ổn. Mộc Liên, là người có con mắt tinh tường, ngươi nhất định sẽ không chọn lầm người.

Ngày khai mạc hôm đó, lúc nhân viên hóa trang dẫn Thái Nhiên ra ngoài, tất cả mọi người đều ngây dại. Một thiếu niên trong chiếc quần Tây đen áo sơ mi trắng, mái tóc có chút rối, đôi môi mỏng mím chặt, giống như vẻ tuấn mỹ của thần chết vậy…

Thư ký trường quay Tiểu Linh kéo tôi lại hỏi: “Mộc Liên, cô tìm được người như vậy ở đâu đấy?”.

“Nhãn lực rất tốt, Tiểu Liên”, đạo diễn khen tôi: “Có điều, không biết kỹ thuật diễn xuất thế nào?”.

Tôi nói: “Khích lệ cậu ta một chút, nhất định cậu ta có thể tạo ra kỳ tích”.

Lúc này nữ chính Tôn Giai đi tới, nhìn thấy Thái Nhiên, thoáng thất thần vài giây rồi nở nụ cười mập mờ. Thái Nhiên thấy nụ cười quyến rũ của cô ta, có chút luống cuống quay mặt đi. Tôi không nhịn được bật cười. Tiểu tử ngốc, mới bị hù dọa một chút đã như vậy, tương lai biết làm sao?

Tôn Giai nói với tôi: “Tiểu Liên, cô làm tốt lắm, hôm nay mọi người cùng tới ăn điểm tâm ngọt với tôi đi”.

Giờ thì tôi lại cười khổ…

Sau đó một thời gian mọi chuyện tiến hành vô cùng thuận lợi. Thái Nhiên ở studio lăn lộn lâu như vậy đã tích lũy được một chút kinh nghiệm. Tôi đã sớm nói rồi, cậu ta rất có tố chất, cần được kích thích. Cậu ta thể hiện vai diễn đó rất sắc sảo.

Đạo diễn gật đầu nói: “Có ngốc một chút”.

Tôi vặn lại: “Lần đầ