
g rất tốt, sẽ không khi nào biết đến hai thương tâm.
Bụng chị Từ cũng hơi to. Tôi hỏi: “Khi nào thì sinh thế?”.
“Tháng tư”, cô ấy cười với vẻ mặt hạnh phúc.
Lão Từ dìu vợ đi nghỉ ngơi, quay đầu lại nói với tôi: “Mộc Liên, khó khăn lắm mới liên lạc lại với em được, khi nào rảnh nhớ đến nhà anh ăn bữa cơm đạm bạc nhé”.
Trong phút chốc, Thái Nhiên bỗng duỗi tay sang quàng lấy vai tôi rồi trả lời thay: “Nhất định rồi”. Edit: Trà Vô Vị
Beta: Hạo Nguyệt
Tôi bỗng nhiên cứ muốn dựa mãi vào Thái Nhiên, ghé cái đầu nặng trĩu của tôi lên vai cậu ấy. Trừ bố ra, tôi cũng chưa từng thử dựa dẫm vào một người con trai nào. Nép mình vào sát cơ thể của Thái Nhiên, phó mặc tất cả, để cậu ta muốn đưa tôi đi đến đâu thì đi.
Cái loại cảm giác này, rốt cuộc là gì vậy nhỉ?
Là Thái Nhiên, Thái Nhiên đang ôm lấy vai tôi, nhẹ nhàng nói: “Chỗ này lạnh lắm. Chúng ta đi ăn lẩu đi, được không?”.
Ngày hôm đó chúng tôi ăn đến mức mồ hôi vã ra như tắm mới chịu trở về khách sạn. Tôi có uống chút rượu, vừa lái xe đến cổng khách sạn thì rượu ngấm, tôi nôn ra, cả người choáng váng, bước đi lảo đảo, Thái Nhiên luống cuống ôm chầm lấy tôi.
Tôi không nhịn được choàng tay ôm cổ của cậu ta, ngửa đầu thở dài: “Một ngày nào đó, cậu cũng sẽ giống như anh ta rời xa tôi, cứ như là đối với cậu tôi chẳng còn chút giá trị nào”.
Thái Nhiên nở nụ cười: “Thì ra là chị đang sợ chuyện đó”.
Tôi đẩy cậu ta ra, lảo đảo bước vào phòng: “Ai lại muốn làm Dương Bạch Lao (1) kia chứ? Đầu tư mà không được đền đáp, ai thèm làm?”.
“Không phải mọi người đều nói con gái rất ngốc đấy ư? Sao phải đem chuyện tình yêu ra tính toán thiệt hơn?”.
Tôi trừng mắt nhìn cậu ta: “Ai thèm thảo luận chuyện tình yêu với cậu chứ? Không có việc gì làm thì về phòng ngủ đi, mai còn phải quay phim đấy!”.
Cậu ta cười gian xảo bước ra ngoài, quay đầu lại nói: “Mộc Liên, chị không thẳng thắng một chút nào”.
Lễ trao giải điện ảnh năm đó, Trương Mạn Quân chuẩn bị một bộ tây trang cho Thái Nhiên, hăng hái xuất hiện trên sân khấu. Trương Mạn Quân mặc một bộ váy dài màu đỏ rực, phong thái xinh đẹp, nắm lấy tay Thái Nhiên. Nhìn hai người này, có vài phần giống như là một người đàn bà giàu có đang đi cùng với chàng trai trẻ được mình bao nuôi.
Tôi với đoàn người của phó đạo diễn ngồi lên một chiếc xe khác, đi theo sau bọn họ. Lúc xuống xe, hai người kia đã bước qua thảm đỏ rồi đứng lại, phóng viên vây quanh họ chụp hình. Người hâm mộ đứng ở phía sau hét lên ầm ĩ: “Thái Nhiên! Thái Nhiên! Nhìn sang bên này”.
Trong lúc đó, có một nữ diễn viên quen biết đến chào hỏi, thoải mái hôn lên gương mặt của Thái Nhiên một cái, cậu ta lập tức quay lại nở một nụ cười duyên dáng, thái độ rất chi là thành thục, lão luyện.
Phó đạo diễn nói bên tai tôi: “Nhìn kìa, làm nam diễn viên chính sướng như vậy đấy, lúc nào cũng được các mỹ nữ vây quanh, yêu thương nhung nhớ”.
Tôi cười xòa.
Hôm đó tôi mặc một bộ đồ màu quả hạnh. Đứng chìm ngỉm giữa đám người mặc quần áo rực rỡ đủ mọi sắc màu. Lúc bước vào bàn dành cho những người đi chung với khách quí, tôi bỗng dưng quay đầu lại, liếc nhìn xung quanh muốn tìm hình bóng của Thái Nhiên. Đáng tiếc phía sau chỉ là một biển người mênh mông, những ngọn đèn flash cứ lóe sáng mãi, tiếng cười nói cứ văng vẳng bên tai khiến tôi như bị lạc đường.
Bầu trời đêm nay rất trong, pháo hoa rực rỡ cứ như là những cơn mưa sao đang rơi xuống mặt đất.
Mọi người cứ vỗ tay hoan hô mãi không ngớt. Đang nói đến chủ nhân mới của chiếc vòng nguyệt quế, người sẽ trao giải thưởng là một người nằm trong hội đồng quản trị.
Vị khách trao giải cực kì phấn khởi: “Kế tiếp là giải thưởng đạo diễn xuất sắc nhất. A, người này tôi có biết!”, ngừng một lát rồi lại cao giọng nói: “Chúc mừng, Trương Mạn Quân”.
Tiếng nhạc nền của bộ phim “Đạp ca hành” vang lên cực kì khí thế, trong tiếng nhạc đấy, Trương Mạn Quân khẽ nhấc làn váy từ từ tiến lên sân khấu nhận giải thường, phong thái cực kì nho nhã, rất lay động lòng người. Hơn một ngàn ánh đèn rọi thẳng vào người Trương Mạn Quân, sợi dây chuyền kim cương trước cổ cô ấy phản xạ lại, rật lộng lẫy, chói mắt.
Những người xung quanh nhịn không được, bàn tán xôn xao.
“Năm nay lại là Trương Mạn Quân nữa à? Cô ấy cứ một đường thẳng tắp mà đi như thế đã nhiều năm rồi”.
“Bây giờ cô ấy đang quay một bộ phim về đề tài tình yêu. Nghe nói mục tiêu hướng đến là liên hoan phim ở Pháp cơ.”.
“Nữ diễn viên xinh đẹp thì nổi tiếng mà nay đến cả đạo diễn xinh đẹp cũng nổi tiếng luôn”.
“Nghe nói Triệu gia người đã ly hôn hai đời vợ đang theo đuổi Trương Mạn Quân, đầu tư cho phim nhựa của cô ấy hơn trăm vạn …”.
Tôi bịt tai lại, không đành lòng nghe tiếp nữa. Những lời đồn đại vô căn cứ là quà tặng kèm của hai chữ danh lợi. Có những người phải bàn ra tán vào những chuyên thị phi thì mới có thể sống được. Đã là con người thì ai có thể tránh được chuyện mình bị người khác nói xấu sau lưng chứ. Can thiệp vào thì đúng là không phải phép, mà cứ ngồi nghe
thì cũng không hay cho lắm. Những cộng sự của Trương Mạn Quân ngồi cạnh tôi cứ đem những lời này coi như gió thoảng mây