
i, cái…… hợp đồng chất lượng công trình……” Mộc Lan nhìn Đại Oai, nét mặt rất mất tự nhiên, dường như có chút cà lăm nói những lời này, tiếp theo vội vàng nói: “Em còn có văn kiện khẩn cấp cần đưa cho anh Lương ký. Hai người chờ chút rồi bọn mình tìm một chỗ nói chuyện……” Xoay người, vội vàng chạy về phía bờ sông.
Thì ra cái người nghe nói đã ra giá cao mua mảnh đất này, chuẩn bị xây dựng thành biệt thự ven sông, lại là Lương Trạm! Hèn gì, anh có thể thản nhiên ngồi bên bờ đá xanh như vậy, với dáng dấp lẻ loi bỏ mặt thế sự, một mình đối mặt với dòng sông Ái Lạp.
Ở trong ấn tượng của tôi, Lương thị coi như vẫn luôn lấy xuất nhập khẩu làm chủ đạo; huống chi tinh thần và sức lực của anh gần đây đều đặt ở châu Phi, tại sao lại đặc biệt chạy đến cái thành phố nhỏ xa xôi phía nam này mà kinh doanh bất động sản chứ?
Đáy lòng có một đáp án mơ hồ hiện lên, tôi phát hiện suy nghĩ vấn đề như vậy quá mệt mỏi, lắc lắc đầu, ngăn cản mình tiếp tục cái liên tưởng chẳng có ý nghĩa gì này, lại nghe thấy Đại Oai hỏi tôi: “Lương Trạm hình như đang ở gần đây. Em xem…… Rốt cuộc là chúng ta có nên đi qua đó chào một tiếng không?”
“À……” Tôi giật mình ngẩng đầu lên, nhìn Đại Oai một cái, thấy trong đáy mắt của cậu ta ẩn chứa sự cảm thông, hiểu biết và ấm áp.
Cái tên đáng ghét này, đâu cần phải tỏ ra mình khéo hiểu lòng người vậy chứ, làm cho người ta khổ sở như vậy?
Tôi hít một hơi, suy nghĩ một chút, ngẩng mặt, nhìn cậu ta cười, nói: “Nếu như anh ta chịu tới đây chào, thì bọn mình sẽ tạm thời chừa cho anh ta chút mặt mũi, có thể nói với anh ta đôi ba câu. Nhưng mà hình như, không có cần thiết phải đặc biệt đi qua đó……”
Đại Oai liếc nhìn tôi một cái, gật đầu, nói: “Hay là chúng ta đi về đi……”
“Anh không đợi Mộc Lan à?” Tôi nuốt vài ngụm nước miếng, cẩn thận hỏi: “Mộc Lan lúc nãy hình như có nói, muốn bọn mình chờ cậu ấy ăn cái gì đó mà……”
“Cô ấy chắc bận nhiều việc lắm!” Giọng Đại Oai rất nhạt, nghe không ra cảm xúc gì, chỉ chốc lát, lại nhìn về phía bờ sông, rồi nói với tôi: “Lương Trạm tới rồi!” Thả tay tôi ra, đi về phía bờ sông chào đón.
Tôi nhẹ nhàng nhắm mắt, đứng im trong chốc lát, rồi cuối cùng đưa tay, nhẹ nhàng khẽ động khóe môi, cố gắng kéo các nhóm cơ trên mặt lên, từ từ kéo ra một nụ cười phù hợp, tiếp đó xoay người, nhìn Lương Trạm quả nhiên là đang đi đến phía sau Mộc Lan.
Anh lúc nào cũng có thể ăn mặc quần áo vô cùng vừa vặn đẹp mắt, nhất là…… áo vest màu đen! Đi ở dưới ánh trăng, liền có mùi vị xuất trần; đi trong ánh nắng lại thấp thoáng ba phần nghiêm túc, trầm tính.
Trong tủ quần áo của tôi, hình như cũng có một cái áo vest tương tự. Lâu rồi không dọn dẹp tủ quần áo, có lẽ sau khi về, phải dọn dẹp, sắp xếp lại, rồi lúc nào đó đem quần áo không mặc đi quyên tặng mới được!
Đi tới gần, ánh mắt Lương Trạm dường như cố tính lại như vô ý xẹt qua mặt tôi, nhìn không ra cảm xúc gì, anh đi đến bên cạnh Đại Oai, nở nụ cười ấm áp vô cùng phù hợp, bắt tay với Đại Oai.
Tôi cũng tự nhiên cất bước tiến lên, cũng không cố ý tránh ánh mắt anh, nghe anh nói với Đại Oai: “Nhiều năm trước đã từng gặp anh Khương một lần. Nếu tôi nhớ không lầm thì anh Khương là bạn học Mộc Lan đúng không? Rất vui được gặp lại!”
Lại có thể gặp nhau với thân phận và phương thức như vậy. Tôi vô thức nhìn Mộc Lan, nghe Mộc Lan dường như là phản xạ có điều kiện, vội vàng giải thích: “Đúng vậy, em, Đại Vĩ và Tây Tây đều là bạn học của nhau. Đại Vĩ anh ấy, anh ấy là… Bạn trai… Tây Tây…………” Giọng càng nói càng thấp, ẩn chứa một sự khiếp sợ dè dặt, rồi vọt tới, khoác vai tôi, nói: “Đây chính là……”
“Cô Lỗ, rất vui được gặp lại!” Lương Trạm không đợi Mộc Lan giới thiệu xong, đã đưa tay về phía tôi, trên mặt cười như tắm gió xuân, ánh mắt nhìn về phía tôi lại mang theo cảm xúc sắc bén nào đó khó có thể nói hết.
Thật vinh hạnh biết mấy! Hình như đây là lần đầu tiên trong đời, tôi được anh gọi là “cô Lỗ” đấy!
Tôi ngẩng đầu, đón nhận ánh mắt của anh, cũng cười đưa tay về phía anh, cười cười nói: “Mộc Lan chắc là cậu quên rồi, mình chính là bác sĩ tâm lý của vợ anh Lương đây! Cho nên mình vốn là có chút quen biết với anh Lương……” Vốn dĩ cũng không phải là lần đầu tiên ở trước mặt anh nhắc tới Viện Viện, nhưng đúng là lần đầu tiên mặt đối mặt nói đến ba chữ “vợ anh Lương”, trong nháy mắt, tôi rõ ràng ý thức được, thì ra là rất nhiều chuyện, thật sự không phải chỉ cần hiểu, là có thể dễ dàng tiêu hóa. Trong bốn năm qua, tôi gần như chưa bao giờ rời khỏi Viện Viện, nhận thức về thân phận của anh và cô từ lâu đã khắc sâu vào đáy lòng, hết lần này đến lần này củng cố nó, song dường như cho tới giờ khắc này, đứng ở ngay trước mặt anh, nói ba chữ “vợ anh Lương”, mới chính thức cảm giác được nỗi đau xót lạnh lẽo ẩn chứa sâu bên trong ba chữ kia.
Tay anh cuối cùng cũng tiến tới gần, bắt lấy ngón tay tôi, đầu ngón tay rất nóng, lại có chút run rẩy rất nhỏ. Lực bắt tay không lớn, lại ẩn chứa sự dịu dàng vấn vương quen thuộc, nhưng giọng nói lại vô cùng bình tĩnh lãnh đạm: “Mấy năm nay, đều là nhờ cô Lỗ khổ cực chăm sóc cho Viện Viện!”
Chủ đề vĩnh hằng giữa