Snack's 1967
Tình Yêu Đang Bận Xin Gọi Lại Sau

Tình Yêu Đang Bận Xin Gọi Lại Sau

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323983

Bình chọn: 10.00/10/398 lượt.

xinh đẹp.

Quyên Quyên yêu hay lấy người nào, tôi tất nhiên không mảy may có đường nói chen vào, chỉ là, cùng ăn một bữa cơm, rốt cuộc cũng có cơ hội nói chuyện riêng với Quyên Quyên, tôi nhịn rồi lại nhịn, rốt cuộc vẫn không nhịn được hỏi cô: “Bạn trai trước kia của cậu……?”

“Chia tay lâu rồi!” Chương Linh Quyên không sao cả nhún vai. “Lương của hai đứa mình cộng lại, một tháng cũng mua không được nửa mét vuông phòng. Anh ấy thật ra muốn mình chờ, nhưng mà phải chờ đến lúc nào chứ? Mười năm? Hai mươi năm? Đợi đến khi tiền bạc mà bọn mình tích trữ, cũng chẳng còn đáng một đồng, rốt cuộc chỉ có thể ôm cái chìa khóa hai cái phòng ngủ gào khóc sao?”

“Thật ra phòng cho thuê cũng không đến nỗi tệ thế…… Mình chẳng phải cũng đang ở phòng trả góp của trường sao?” Tôi ít nhiều vẫn có chút cảm khái, trong đầu dừng lại hình ảnh của một cậu con trai vọt tới ký túc xá của bọn tôi đập mạnh đầu ngón tay. Thẳng thắn mà nói, bởi vì Quyên Quyên tướng mạo xinh đẹp, được rất nhiều bạn nam yêu thích, năm đó hai người bạn trai trước kia của cô ấy, tướng mạo cũng tương đối khá.

“Không chỉ là chuyện phòng ốc!” Chương Linh Quyên lắc đầu: “Mình còn cần rất nhiều thứ, mà cố gắng lại quá gian nan. Mình chỉ muốn ngồi mát ăn bát vàng, mà Phương Hoành Chí lại có thể cung cấp cho mình thứ mà mình cần, tất cả chỉ đơn giản như vậy!” Cô vừa đưa cái miệng nhỏ liếm kem trong ly, vừa nói: “Cậu cũng biết đó, hoàn cảnh nhà mình hết sức bình thường, lúc học đại học cũng không thế nào học tập thật tốt, lúc đi học thì không sao, lúc bước chân ra ngoài mới biết thế nào là khó khăn. Đi tới chỗ nào cũng vấp phải trắc trở, cảm giác ai cũng có thể đạp cho cậu mấy phát…… Cái mình có chỉ duy nhất là tuổi thanh xuân và sắc đẹp, nếu như không thể dựa vào hôn nhân để thay đổi địa vị, thì đúng là hai bàn tay trắng!” Cô ấy cười một cái: “Phiêu bạc nhiều năm như vậy, mình đã tuyệt vọng lâu rồi, may mà gặp được lão Phương!”

Mỗi người có một suy nghĩ khác nhau, huống chi cô ấy đã nghĩ rõ ràng như thế, tôi cũng không còn lời nào để nói, mỉm cười chuyển đề tài: “Định đi đâu hưởng tuần trăng mật vậy?”

“Đi xem tượng nữ thần tự do……” Chương Linh Quyên cười: “Cậu đang đi học ở Mỹ, cảm giác chắc là không tệ chứ?”

“Cũng vậy thôi hà!” Tôi nhẹ nhàng lấy ra khăn tay lau miệng, cười: “Cái thế giới này thật sự chuẩn hóa rất lợi hại, đi qua bên kia, tự bọn mình tổ chức bữa ăn tập thể, đi siêu thị mua đồ, đồ đạc cũng chẳng khác gì lắm; Đi dạo cửa hàng bách hóa, thì rất nhiều nhãn hiệu nghe nhiều nên thuộc; phong cảnh, phong tục tập quán tất nhiên có chút đặc sắc, xem qua, cũng chỉ có chừng đó thôi à!”

“Mình nghe nói…… Cậu cùng Đại Oai……” Chương Linh Quyên cười đến có vài phần bí hiểm.

“Mấy năm nay, bọn mình kết bạn du học!” Tôi thản nhiên mỉm cười.

Cô ấy bật cười ha hả, nói: “Khó trách Mộc Lan mấy năm không để ý tới mình! Đường đường là thiên kim của ngài Bộ trưởng, sắp tốt nghiệp, lại bị cậu cướp bạn trai, nhất định là cảm thấy không còn mặt mũi gặp ai……”

“Cậu nghe cái tin này từ đâu vậy?” Tôi đột nhiên cảm thấy nhức đầu — tin tức này sao lại truyền bá thành thế này chứ?

“Mọi người ai chẳng nói vậy? Ai cũng nói đêm trước khi tốt nghiệp năm thứ tư, cậu bỗng nhiên trở nên vô cùng kiêu ngạo, ngang nhiên cặp đôi với Đại Oai, khiến cho Mộc Lan không còn mặt mũi nào mà lộ diện ở trường học. Huống chi, tại buổi lễ tốt nghiệp, hai người rõ ràng làm bộ như không nhìn thấy nhau như vậy……” Cô lại ha hả cười: “Thật ra không sao cả, mình đã sớm biết cậu thầm mến Khương Tuấn Vĩ, thầm mến nhiều năm rồi, cuối cùng cũng có một ngày trở thành yêu công khai, cũng là chuyện tốt. Huống chi, cậu cũng có tính kiêu ngạo. Đi Stanford, mấy năm cũng không thấy đâu!”

Oan uổng nha……

Tôi buồn bực đến muốn hộc máu, muốn thanh minh, phát hiện căn bản không thể nào thanh minh được, không thể làm gì khác hơn là cầu xin tha thứ: “Việc này, trong chốc lát mình không thể nào mà nói rõ cho cậu được. Cậu vẫn nên nói cho mình sớm chút chứ, làm phù dâu phải làm những thứ gì, tránh đến lúc đó lại làm trò cười cho thiên hạ, khiến cậu phải xấu mặt……” Cố gắng nhớ lại diễn biến buổi lễ tốt nghiệp, nhưng cuối cùng có chút mơ hồ, không rõ ràng lắm.

Bệnh tình đã hồi phục từ lâu, chỉ là cho dù có cố nhớ như thế nào thì ở giữa vẫn luôn có một khoảng trống. Ví dụ như, cái đêm mưa đó, tôi rốt cuộc làm như thế nào mà rời khỏi nhà Hà Viện Viện, hay đến tột cùng tiến hành những điều trị nào, hoàn toàn không có chút ấn tượng.

Lại ví như, trong hai tháng cuối cùng trước khi tôi tốt nghiệp, rốt cuộc đã gặp những người nào, đã nói những chuyện gì…… Thành thật mà nói, đến nay tôi vẫn không thể hoàn toàn phân biệt rõ ràng, nhưng mà, đều là những chuyện không vui vẻ gì cho cam, cũng không cần thiết phải phân rành mạch.

Đang lúc cúi đầu suy tư, lại nghe thấy Chương Linh Quyên cười ha hả nói: “Khi đó cậu len lén đan khăn quàng cổ, chính là tặng cho Khương Tuấn Vĩ sao? Mình và Mộc Lan đã phát hiện từ lâu, cũng đoán rất lâu mà vẫn không biết cậu định tặng cho ai.”

Tôi đột nhiên ngẩng đầu, cau mày: “Khăn quàng cổ……?”

“Cái khăn