XtGem Forum catalog
Tình Yêu Đau Đớn Thế

Tình Yêu Đau Đớn Thế

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326302

Bình chọn: 7.5.00/10/630 lượt.

Tử Tịnh quay mặt đi lau nước mắt, “Cứ nghĩ là em đã đi sang châu Phi rồi, ai

ngờ…”

Cuối

cùng Đường Du cũng cất tiếng, “Án tử hình của Văn Tấn đã thi hành chưa?” Giọng

cô như không thể nào nhẹ hơn được nữa, yếu ớt vô cùng. Cô không rõ án tử hình

từ lúc tuyên án đến lúc thực thi mất bao nhiêu thời gian, nhưng cô nhớ tờ Tin

tức buổi tối
ra ngày hôm qua, hôm qua, gã bị tuyên án tư hình, vậy

giờ là mấy giờ rồi? Cô vội nhìn vào chiếc điện thoại di động.Dang vẻ của Đường

Du khiến Thẩm Tử Tịnh xót thương, “Chưa, án tử hình sẽ được thực thi sau một

tháng.”

Nước

mắt Đường Du lã chã rơi, Tô Bất Dị là tên tham quan, trên báo cũng đăng là đã

điều tra ra đấy thôi, Văn Tấn vẫn bị tuyên án tử hình sao?”

“Tham

quan là một chuyện, mưu sát là một chuyện khác.”

“Tôn

Đại Ảnh đâu, hiện giờ cô ấy ở đâu? Có thể đưa em đi gặp cô ấy được không? Em

muốn gặp cô ấy.” Đường Du quá nôn nóng, cô nắm chặt tay của Thẩm Tử Tịnh, móng

tay cào cả vào da thịt.Thẩm Tử Tịnh nước mắt lưng tròng, ôm chầm lấy cô. “Tiểu

Du, Văn Tấn đã ra nông nỗi này rồi, anh ấy rất quyết tâm, nếu không làm thế thì

Tôn Đại Ảnh sẽ gặp chuyện, anh ấy đã lựa chọn cách ấy cho mình rồi. Tính anh ấy

là vậy, cả đời chỉ biết nghĩ cho người khác, dẫu sao thì cô ấy đã sinh cho anh

ấy một đứa con, anh ấy không nỡ lòng nào.Nếu bãn thân anh ấy không muốn, chúng

ta có cố gắng nữa cũng chỉ vô ích thôi.”

“Vậy em

có thể gặp anh ấy không? Em nhất định phải gặp anh ấy, chị Tử

Tịnh, em cầu xin chị, em phải gặp anh ấy, anh ấy không thể chết như thế, em

không thể để anh ấy chết.” Đường Du vừa nói vừa khóc, rồi sực nghĩ ra điều gì,

cô quỳ sụp xuống trước mặt Thẩm Tử Tịnh, “Chị Tử Tịnh, chị nói với anh Trần

Thích để anh dẫn em đi gặp anh ấy, được không chị?”

Tử Tịnh

và Phù Thanh đều hoảng, vội đỡ cô dậy, nhưng Đường Du không chịu đứng lên, vẫn

không ngừng cầu xin: “Chị Tử Tịnh, cả đời em chưa cầu cạnh ai bao giờ, em cầu

xin chị lần này!”

Thẩm Tử

Tịnh đưa tay lau nước mắt, “Sao cả hai đều như vậy chứ?” Chị đỡ cô dậy, “Văn

Tấn cũng nói thế với Trần Thích, cứ coi như Trần Thích dẫn em đi, anh ấy không

muốn gặp em, em cũng không gặp được ông ấy.”

“Vậy

không còn cách nào nữa sao? Không lẽ đành đứng nhìn anh ấy chết?” Đường Du gào

khóc một cách tuyệt vọng.

Thẩm Tử

Tịnh nói, “Anh Văn Tấn có nói, cả cuộc đời này, anh ấy có lỗi nhất với em, vốn

dĩ chỉ là chuyện giữa anh và Tôn Đại Ảnh, nhưng lại liên lụy đến cả em.”

Đường

Du cắn vào nắm tay mình, Phù Thanh vội phản ứng, chị hùng hổ nhìn Thẩm Tử Tịnh,

“Chị nói thế là có ý gì? Tôn Văn Tấn, hắn rốt cuộc Tiểu Du là gì? Hứ, chỉ là

chuyện của hắn và Tôn Đại Ảnh, ý của hắn là Tiểu Du đã mặt dày bám lấy hắn à…”

Phù Thanh tức đến nỗi không biết nói gì hơn, chị quay người lại , nắm tay Đường

Du kéo ra ngoài, , “Tiểu Du, việc này là thế nào, người ta muốn làm vị thần

tình ái, sẵn sàng chết vì người tình cũ, em còn ở đây làm gì? Em còn khóc lóc,

gào thét vì anh ta sao? Người ta đâu muốn em can thiệp, đâu muốn em dính

dáng.Chị em mình về thôi, về ngay bây giờ, sống hay chết cũng mặc xác hắn đi.”

Đường

Du bị Phù Thanh lôi xềnh xệch khỏi nhà của Thẩm Tử Tịnh, vào đến thang máy,

thấy Đường Du khóc một cách thảm hại, chị mới bắt đầu thấy hối hận. Chị không

rõ giữa Tôn Văn Tấn và cô Tôn Đại Ảnh kia đã xảy ra với Đường Du trong mấy năm

nay, chị đều biết rất rõ, nghĩ đến câu nói đó của Tôn Văn Tấn, người chị sôi

lên vì tức giận.

Ra khỏi

nhà của Thẩm Tử Tịnh, Đường Du phải giải quyết rất nhiều việc.Người quản lý của

công ty nhắn tin cho cô báo đã giúp cô lấy lại hành lý và đang để ở quầy gửi

đồ, cố nhớ mang chứng minh thư đến nhận.Còn nữa, cô đã trả căn phòng thuê tại

thành phố B, giờ không biết ở đâu.Cứ nghĩ đến những việc này, Đường Du lại

không cầm được nước mắt, mọi thứ trở nên trống rỗng, mờ mịt trước mắt cô. Phù

Thanh nhìn vẻ tuyệt vọng của cô mà xót xa, chị ôm nhẹ vai Đường Du nói: “Tiểu

Du, về nhà chị ở, đừng đi châu Phi nữa, công ty của chị luôn hoan nghênh em.”

Nhưng

một tháng sau, Đường Du vẫn chưa quay lại làm việc, cô đã thuê lại phòng, ngày

nào cũng gọi điện thoại cho Trần Thích, cầu xin anh ta đưa đi gặp Tôn Văn Tấn,

rồi lại gọi điện cho Thang Dĩnh đến nỗi chỉ cần nhìn thấy số điện thoại cô gọi

đến, họ đều không dám nghe.Cô đến tận nhà Trần Thích tìm Thẩm Tử Tịnh mới hay

chị ta gần đây dọn về nha bố mẹ đẻ, cô không thể tìm được họ. Giờ cô mới nhận

thấy, thì ra chỉ cần Tôn Văn Tấn rời bỏ cô thì cô chẳng là gì cả, cô không cách

nào tìm được gã.

Ý của

gã khi nói “Cả cuộc đời này có lỗi nhất với em, vốn dĩ chỉ là chuyện giữa anh

và Tôn Đại Ảnh, nhưng lại liên lụy đến cả em” nghĩa là quan hệ giữa gã và cô

vốn chẳng có gì.Nhưng, cô không tin, hoàn toàn không tin.Gã từng nói, đến tuổi

ba mươi mới biết yêu một người con gái, điều đó quả không dễ dàng.Gã đã vượt

nghìn dặm xa xôi đến tận Quế Lâm để tìm cô về; nỗi sợ mất cô của gã khi ở trong

bệnh viện; cô sắp đi châu Phi, mặc dù đang phải gánh vác nhiều trách nhiệm

nhưng gã vẫn đến để ngăn cản cô, gã nói sợ cô đi rồi sẽ không u