
cuộc phẫu thuật nhỏ, mà không ai dám chắc chắn nên dùng cách
nào.
Cuối cùng, một vị chuyên gia quen biết với Tôn Văn Tấn
an ủi, “Thư giãn tâm lý, điều chỉnh tâm trạng, đó chỉ là cuộc phẫu thuật nhỏ mà
thôi. Đối với ngành y học chúng tôi, quá trình có thể bị bỏ qua, nhưng kết quả
mới là chứng nhận cuối cùng và duy nhất. Chỉ cần kết quả tốt, trở ngại và tổn
thương trong quá trình làm có lớn nữa thì thực ra cũng đáng. Giờ đừng nên quá
lo lắng, hãy dũng cảm lên.”
Cuối cùng quyết định chọn phương pháp nội soi, trước
bàn phẫu thuật, bác sĩ ngoại khoa sau khi tìm ra ổ bệnh lại không dám làm ống
dẫn. Đường Du phải đi lại mấy lần, bác sĩ vẫn không chắc chắn làm nên đành lại
đưa cô về phòng bệnh. Trong lúc hôn mê, cô nghe thấy Tôn Văn Tấn đang tức giận
với bác sĩ ở bên ngoài. Ngần ấy ngày trời, thần kinh gã luôn căng thẳng, tìm đủ
các chuyên gia nhờ tư vấn, gã lo lắng cho cô hơn bất kỳ ai. Bác sĩ lúc thì nói
dùng phương pháp nội soi, lúc lại chủ trương mổ, nhưng cho dù thế nào, gã vẫn
giữ thái độ lịch sự và biết ơn, có lẽ đây là lần đâu tiên tức giận, gã hét lên
với vị bác sĩ, “Nếu đã không chắc chắn, sao trước đây hội chẩn lại chủ trương
dùng phương pháp nội soi? Trước đó sao không nói làm phẫu thuật sẽ không đảm
bảo? Các người vô trách nhiệm với bệnh nhân thế sao?”
Bác sĩ thông cảm với tâm trạng của Tôn Văn Tấn, còn vì
truớc khi phẫu thuật đã có nguời gọi điện đến nên ông hết sức ôn hòa giải thích
với gã.
May mà Trần Thích có ở đó, anh ta nói vài câu, Tôn Văn
Tấn bình tĩnh trở lại, dịu giọng xin lỗi, vị bác sĩ vội vã rời ngay khỏi đó.
Trong cơn mê man, Đường Du nghe mọi động tĩnh bên
ngoài, đợi một lát không thấy Tôn Văn Tấn đi vào, chỉ có Trần Thích đẩy cửa vào
nhìn cô. Đường Du cố hết sức mở mắt ra nhìn anh, giọng yếu ớt: “Trần Thích, anh
Văn Tấn sao rồi?”
Cô bị bệ nhưng nguời bị giày vò hơn lại là Tôn Văn
Tấn.
Trần Thích cười ôn hòa, giọng vỗ về, “Cô cứ nghỉ đi,
chúng tôi không sao.”
Buổi tối, Đường Du bắt đầu không ăn đuợc, ăn bao
nhiêu, nôn ra bấy nhiêu khiến Tôn Văn Tấn hoảng sợ phải đi gọi ngay bác sĩ đến,
bác sĩ cũng không chẩn đoán ra nguyên nhân. Dù trong lòng rất buồn nhưng gã
không dám biểu lộ ra truớc mặt cô, đành đi thang máy lên tầng thượng hóng gió.
Đường Du nhìn theo bóng gã, lo lắng muốn gọi lại nhưng cuối cùng cô chỉ cúi
mặt.
Tất cả những điều này đều không lọt qua mắt của Trần
Thích, anh ngồi truớc mặt cô, nói: “Đừng tự ép mình ăn nữa, hãy nghe tôi nói
truớc đã.” Vừa nói anh vừa cầm chiếc bát mang ra chỗ khác.
Đường Du đợi xem anh nói gì.
Trần Thích nhìn bát cháo, luỡng lự giây lát, không
biết nên bắt đâu từ đâu. Mãi lâu sau, anh mới lấy lại tinh thần, vẻ mặt nghiêm
túc: “Biết nói thế nào nhỉ? Cô cũng biết, chúng tôi đều sinh ra trong những gia
đình có thể coi là khá giả. Cha mẹ lúc ấy đều là, à, đều là những cán bộ cấp
cao, bố của Văn Tấn năm đó là vị quan quyền cao chức trọng, từ nhỏ cậu ấy chỉ
quen với cuộc sống sung túc. Hồi nhỏ, rất nhiều người trong trường dị nghị về
chúng tôi, vì mỗi khi đến lớp hay tan học chúng tôi đều có bảo mẫu và tài xế
đưa đón, hơn thế, Văn Tấn từ bé đã thường xuyên tham gia tiệc tùng cùng bố, anh
trai và anh rể.
“Anh trai và chị gái lớn hơn Văn Tấn mười mấy tuổi nên
cậu ấy luôn được cưng chiều, nhường nhịn. Hơn nữa, do thông minh, đẹp trai, nên
ai nấy trong khu đều yêu mến, mấy người chúng tôi cũng thích nghe lời cậu ấy,
bố mẹ cậu ấy lại càng cưng chiều hơn. Khi hơn mười tuổi, anh trai và chị gái
đều lập gia đình, nên lúc đó điều kiện của cậu ấy có thể coi là không gì sánh
bằng. Những ngày tháng ấy, giờ nghĩ lại vẫn thấy sợ. Sau khi tốt nghiệp cấp ba,
vì không thể học cùng trường với bạn gái, Văn Tấn đã bỏ học tại trường đại học
Q, bỏ nhà đi, rồi bị lừa một khoản tiền ở thành phố SZ, sau đó được gia đình tìm
về, bắt cậu ta đi Mỹ du học, cũng trong năm đó, gia đình xảy ra chuyện. Năm ấy,
bố của Văn Tấn bị một người cấp dưới hãm hại, lúc đó cả nhà đều bị liên lụy,
lần lượt bị mất chức. Bố và anh trai cậu ấy đều bị vào tù, vì khi đó Văn Tấn
đang du học ở nước ngoài, hơn nữa do được bố và anh trai bảo vệ rất chặt chẽ
nên không bị liên lụy, nhưng cậu ấy vẫn quay về. Sau khi trở về nước, chị gái
và anh rể lại gặp tai nạn máy bay, chuyến bay của họ vì sự cố máy móđâm vào
núi, vỡ tan, một trăm bốn mươi mốt người thiệt mạng, là vụ tai nạn hàng không
nghiêm trọng nhất thời ấy. Bố và anh trai phải vào tù, chị gái và anh rể gặp
tai nạn máy bay, lại phát hiện thêm mẹ bị ung thư não, anh trai cũng bị ung thư
não, chưa kịp tuyên án đã chết trong tù, chị dâu vì quá đau buồn, cũng tự sát
vào ngay cái đêm người anh trai mất. Không lâu sau, đứa con gái bốn tuổi của
chị cũng đột ngột qua đời. Khi ấy, Văn Tấn mới chỉ là sinh viên năm thứ nhất,
mọi tài sản của gia đình đều bị niêm phong, không biết cô có cảm nhận hết
không, nhưng cây đổ thì khỉ rã đám. Khi đó, cậu ta không một đồng dính túi,
hoàn cảnh gia đình lại như vậy, người khác không dám tùy tiện cho vay tiền vì
sợ bị liên lụy. Trước khi cậu ta ra nước ngoài