
nh.
Chị Như sắc mặt không đổi, liếc nhìn cô một cái rồi tiếp tục đắp mặt nạ,
một lát sau, dường như nhớ ra cái gì, liền nói vọng vào bên trong cho Tố Tố nghe, “Hóa ra, Chung Bình hai ngày này đi công tác, bảo sao không
gặp được anh ấy.” Tố Tố dựa vào bồn rửa tay thở nặng nhọc, cô biết.
“Ngày mai thử năm, chắc anh ấy sẽ đến phòng tập chứ?” chị Như ở ngoài cửa nói.
Tố Tố rất nhanh trả lời, “Không biết nữa.” Cô làm sao biết được, nói không chừng anh ta lại có việc. Tốt nhất là đừng đến, cô hiện tại chỉ cần
nhìn thấy anh thôi đã thấy phiền rồi, thật muốn đá anh ta vài cái! Mở
miệng ra là ăn nói bậy bạ, thật vô vị!
Chị Như thất vọng kêu ôi a vài tiếng, sau đó ngừng hẳn. Tiêu Tố Tâm thở ra, bước ra ngoài cửa.
Thật mệt quá đi, nhanh chóng đi tắm, rồi đi ngủ mới là tốt nhất! Buổi tối thứ năm, ngay lúc Tiêu Tố Tâm cùng chị Như đi vào phòng tập thì hai người đã nhìn thấy Chung Bình mặc một bộ đồ tập Judo đang luyện tập cùng với một cô gái.
Chung Bình nhìn thấy Tiêu Tố Tâm, ánh mắt sáng ngời, lại nhìn thấy Đinh Như đang đứng ở sau lưng Tố Tố thì sửng sốt môt giây, sau đó hơi ngẩn ra rồi rất nhanh trở lại bình thường.
Chung Bình liền ngừng luyện tập với cô gái kia, đi tới chỗ hai người họ, “Tố Tố, Đinh Như.” Tiêu Tố Tâm rõ ràng cảm thấy chị Như sau nghe Chung Bình gọi như vậy thì cả người cứng đờ lại.
“Bác sĩ Chung, nghe Tố Tố nói anh cũng đang tập Judo, thật muốn đến xem thử.” Chị Như cười đến sáng lạn đi tới trước mặt anh, Tố Tố đứng ở đằng sau chị Như liếc mắt nhìn Chung Bình một cái, chợt nhẹ giọng nói, “chị Như, em đi thay quần áo trước.”Chị Như gật nhẹ đầu, cười rạng rỡ. Tiêu Tố Tâm liền đi thẳng vào phòng thay đồ
Chung Bình nhìn thấy Tiêu Tố Tâm ngay cả chào cũng chả thèm chào anh một cái, còn Đinh Như kia thì lại tươi cười đầy mặt, đại khái trong lòng cũng đã hiểu rõ. Anh cười với Đinh Như, “Cô có hứng thú với chỗ này à?” Ánh mắt anh hoài nghi quét từ dưới đất lên trên nhìn Đinh Như, một thân váy liền, cô ta không phải cũng là một người biết võ chứ.
“Không phải, Tố Tố sợ em ở nhà buồn, nên cố ý kéo em đến đây chơi.” Đinh Như nhìn Chung Bình chằm chằm, anh ấy dù là đang mặc đồ tập màu trắng thôi mà cũng đẹp trai như vậy.
À, Chung Bình gật đầu, “Vậy cô tìm chỗ ngồi đi.” Đinh Như liên tục gật, rồi ngồi ngay xuống bên cạnh. Chung Bình cũng ngồi xuống, liếc mắt một cái, đã thấy Tố Tố từ trong phòng thay đồ đi ra.
Tiêu Tố Tâm đi lên chiếc đệm ở giữa phòng, Chung Bình liền đi về phía cô, “Hôm nay sư phụ không đến, Ngô sư huynh sẽ dạy thay.” Tố Tố gật đầu, đi ra phía ngoài một chút, để bảo trì khoảng cách với anh. Chị Như đang ngồi ở đằng kia, nhất định vẫn có thể nhìn rõ cô.
Tiêu Tố Tâm đứng ở bên trong làm một số động tác khởi động, sau đó định đi tìm sư huynh để cùng sư huynh tập luyện. Chung Bình nhanh chóng đi đến đằng sau cô, “Tố Tố, tôi luyện tập với cô.” Tiêu Tố Tâm rất nhanh trừng mắt, liếc anh một cái, ý cảnh cáo anh không được gọi loạn, chính là Chung Bình lại giả bộ như không thấy, tới gần cô nói nhỏ, “Tôi đã tự tập, có muốn xem thành quả không?” Tiêu Tố Tâm khẽ nghiêng đầu, nhìn chị Như một cái, chị đang ngồi ở rìa ngoài, trên mặt vẫn cười rất tươi, nhưng ánh mắt lại nhìn không ra chút cảm xúc nào.
“Có phải cô sợ bị tôi đánh ngã không?” Chung Bình đột nhiên lớn tiếng nói. Tiêu Tố Tâm thẹn quá hóa giận, xoay người, lạnh lùng nhìn anh, được, vậy xem ai đánh ai!
Hai người cúi đầu chào hỏi, sau đó rất nhanh triển khai chiêu thức.
Vừa hô lên một tiếng, hai người liền bắt đầu tấn công. Thật không thể ngờ được rằng chỉ có vài ngày, Chung Bình đã có thể phản kháng lại cô, mắt Tiêu Tố Tâm lộ ra ý cười, nhưng với trình độ này của anh cô vẫn có thể thừa sức đối phó được. Tiêu Tố Tâm nhanh chóng chen chân mình vào giữa hai chân của Chung Bình, tay nhanh chóng túm lấy tay áo của anh, thân mình khẽ hướng về phía trước cúi thấp xuống, chân nhẹ nhàng khều chân anh một cái đồng thời dùng tay kéo Chung Bình té ngã xuống mặt đất. Chung Bình kinh ngạc, ngã lộn một vòng ở trên đệm.
Tiêu Tố Tâm cười nhìn anh, buông tay ra rồi nhanh chóng lùi lại phía sau.
Chung Bình nhăn mặt nhíu mày, càu nhàu cái gì đấy rồi trở mình bò dậy, chỉnh sửa lại quần áo, trầm giọng nói, “Lại đi.” Rồi khom lưng chào cô tiếp.
Tiêu Tố Tâm mỉm cười chờ anh tấn công, hai tay của Chung Bình nhanh chóng túm lấy cổ áo và tay áo cô, chân vừa muốn đá ngã một chân của cô rồi xoay người ném cô ngã xuống đất, nhưng Tố Tố rất nhanh chóng đã đoán được, hai tay nhanh chóng túm ngược lại áo của anh, tránh được đòn ở chân, quay người lại túm Chung Bình lúc này đang đứng ở phía sau mình, vật ngã xuống mặt đất, Tiêu Tố Tâm cũng theo đà ngã xuống, tay vẫn còn chặn trên cổ anh, cả nửa người vẫn còn nằm gọn trong lòng Chung Bình. Tố Tố nháy mắt, tươi cười hỏi, “Thấy thế nào?”
Chung Bình cắn răng nhìn cô, vẻ mặt rõ ràng không phục. Tiêu Tố Tâm buông tay đang đặt ở cổ anh ra, liền đứng lên. Lại không ngờ, Chung Bình nhanh chóng ngoắc chân cô một cái, Tiêu Tố Tâm vừa đứng dậy còn chưa vững, bị một đòn như vậy cả người bỗng chợt nghiêng về một bên, Chu