
một tiếng, thân hình lảo đảo về một bên, gần như sắp ngã xuống đất. Tiêu Tố Tâm vội vàng dùng tay kéo đứa bé, đem nó ôm vào trong ngực mình, cô muốn ngừng chạy nhưng vì đang theo đà nên không thể, loạng choạng một cái, oanh, Tiêu Tố Tâm đã ngã ngồi ở trên mặt đất, đứa bé bị cô ôm chặt ở trong ngực, cũng ngã ngồi trên người cô.
Đứa bé sợ tới mức lớn tiếng khóc oa oa, cô nén nhịn đau, ngồi dậy dỗ nó, “Đừng khóc, đừng khóc.” Trong nhà lập tức có một người phụ nữ trung niên chạy ra, có lẽ là mẹ của đứa bé, nổi giận quát cô, “Cô đi đứng kiểu gì mà lại đâm vào nó vậy? Cường Cường, con có sao không? Lại đây nào, mẹ xem một chút.” Người phụ nữ kéo lấy đứa bé ôm chặt, đau lòng xoa xoa người con mình, lo lắng xem nó có bị thương không. Tiêu Tố Tâm ngồi im dưới đất, mặt ửng đỏ, “Chị à, thật ngại quá, ngại quá, cháu bé có sao không ạ?”
Vừa đảo mắt, đã thấy Chung Bình chạy đến trước mặt, mặt cô tối sầm, không thèm để ý đến anh ta. Anh thở phì phò trừng mắt nhìn người đang ngồi dưới đất, liền ngồi xổm xuống dùng sức nắm chặt lấy tay của cô, để xem cô còn chạy đi đâu được nữa! Tiêu Tố Tâm liền dùng sức muốn thoát khỏi cánh tay của anh thì lại bị anh gắt gao giữ chặt.
“Cường Cường, có đau không?” Người phụ nữ trung niên lại cẩn thận dò hỏi đứa nhỏ, nén giận trừng mắt nhìn cô, “Đi đường phải chú ý chứ.” Vẻ mặt cô hối lỗi liên tục nhận tội.
Người phụ nữ thấy vậy lại trừng mắt nhìn Chung Bình, “Để ý vợ của cậu cho kĩ, cũng gần nửa đêm rồi còn ầm ĩ cái gì nữa!” Bà vẫn nghĩ cô với anh là đôi vợ chồng đang giận dỗi, cãi nhau. Mặt Tiêu Tố Tâm biến sắc, định mở miệng phủ nhận, thì anh đã dùng sức giữ chặt lấy, trừng mắt nhìn cô. Cô cũng quay mặt về không tiếng động trừng lại, thì người phụ nữ kia đã ôm con mình vào trong nhà mất rồi.
Tiêu Tố Tâm lại dùng sức muốn rút tay mình về, Chung Bình lại sợ cô lại tiếp tục trốn, dường như dùng hết sức lực của mình để siết chặt cổ tay cô lại, Tiêu Tố Tâm cảm nhận được cổ tay đang bị siết càng ngày càng chặt. Cô chỉ lạnh lùng nhìn anh, “Buông.” Chung Bình thô bạo kéo cô dậy, không hề có một chút thương hương tiếc ngọc. “Trước tiên cô trả lại tôi tiền đã!”
Cô bị anh lôi kéo nghiêng hết bên trái đến bên phải, nhìn thấy anh đang nổi trận lôi đình, mọi sự khó chịu ở trong lòng bỗng dưng giảm đi rất nhiều. Chung Bình tất nhiên nhận ra cô. Đến khi cô đứng vững, mới cười khẽ hỏi, “Con mắt nào của anh thấy tôi lấy tiền của anh hả?” Cô chính là muốn cho anh tự mình chuốc lấy nhục nhã!
“Cô cũng đừng có giả bộ, đừng cho là tôi không nhận ra cô.” Chung Bình kéo cô lại gần. trợn mắt uy hiếp, “Nếu không trả, tôi gọi 110.”
Tiêu Tố Tâm lạnh lùng cười, dễ dàng túm lại tay anh, khi Chung Bình còn chưa kịp phản ứng lại, thì thân mình đã rất nhanh di chuyển về phía trước. Thoáng một cái, anh chỉ cảm thấy cánh tay bị căng ra, bị cô dùng sức quật ngã, oanh! Hai mắt hoa lên, cả thân mình cứ thế nặng nề ngã trên mặt đất, Chung Bình đau đớn dữ dội, thảm thiết kêu một tiếng! Anh thế mà bị Tiêu Tố Tâm đánh ngã.
Cô trừng mắt nhìn anh đang nằm trên mặt đất kêu la thảm thiết, cười lạnh một tiếng, “Hừ, Chung Bình, có biết cái gì gọi là báo ứng không? Bổn tiểu thư chính là đến để dạy cho anh biết đấy!” Cô lại hừ lạnh một tiếng nữa, hung hăng đạp cho Chung Bình một cái, khiến anh rên lên, đau đến cả khuôn mặt đều vặn vẹo. Tiêu Tố Tâm không thèm để ý, cứ thế nghênh ngang nước qua Chung Bình mà đi.
Anh thống khổ vỗ nhẹ ngực của mình, vô lực ho mãnh liệt, từ từ ngồi dậy hướng về bóng dáng của cô mà hét, “Đồ ác độc kia……Cô chờ đấy…..Đứng lại!” Mẹ nó, thực chưa từng thấy qua một người phụ nữ nào ngang ngược như vậy, hung dữ như thế.
Tiêu Tố Tâm nghe được vô cùng đắc ý quay đầu lại cười to, “Trở về nhớ thắp hương, lần sau nếu còn gặp tôi, tôi cho anh còn chết thảm hơn!” Ha ha ha Tiêu Tố Tâm hồi tưởng lại vẻ mặt đau khổ của Chung Bình, trong lòng vui đến nỗi như vừa trúng xổ số 500 vạn.
Anh tức giận đến mức đấm xuống đất, oán hận trừng mắt nhìn bóng dáng của cô, đồ hung dữ kia, lần sau gặp lại tôi (ở chỗ này là lão tử, nhưng dịch ra tiếng việt không hay cho lắm) nhất định cho cô chết! Á, bàn tay truyền đến một trận đau nhức, ngay cả đến ngực cũng đau, con mẹ nó, người phụ nữ này rốt cuộc là ai? Như thế nào mà mỗi lần gặp cô, lại gặp nhiều phiền phức như vậy! Thực bực mình!
Kể từ lúc đó chiến tranh giữa Chung Bình và Tiêu Tố Tâm cứ như vậy chính thức bắt đầu! Vệ Đông cùng Hàn Xa thấy vẻ mặt buồn bực của
Chung Bình, thì vô cùng ngạc nhiên quay ra nhìn nhau, rồi lấy ghế cho
anh ngồi xuống.
“Lại gặp phải người khó chơi?” Hàn Xa cười nhẹ mở miệng, rất ít khi có người phụ nữ nào lại từ chối Chung Bình. Vệ Đông
lại càng nghiền ngẫm ngắm nhìn anh.
“Mẹ kiếp, ai biết được dạo
này gặp cái gì đen đủi nữa, lại gặp phải một người điên.” Anh vỗ vỗ ngực bị đau, trong lòng một bụng lửa giận phừng phừng không biết trút đi
đâu. Anh xác nhận là mình tuyệt đối không biết cô gái kia, lại càng
không thể đã từng gì đó với cô hay là đối với cô bội tình bạc nghĩa.
Nhìn qua gương mặt thì miễn cưỡng cũng có một chút thanh tú, còn dáng