Old school Swatch Watches
Tình Yêu Khác Thường

Tình Yêu Khác Thường

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323675

Bình chọn: 10.00/10/367 lượt.

nh xảo đến mức người ngoài nghề như Tống Sơ Nhất cũng nhìn ra là hàng thủ công cao cấp. Dù đã tuổi trung niên nhưng bà vẫn chú ý chăm sóc mình, hầu như không nhìn ra dấu vết của năm tháng.

Tống Sơ Nhất theo bà ra khỏi phòng lại ngoài ý muốn thấy bà mở cửa một chiếc Hummer.

“Cô à, sao cô lại dùng loại xe dành cho đàn ông vậy?”

“Cái gì là xe dành cho đàn ông hay cho phụ nữ?” Ninh Duyệt liếc xéo Tống Sơ Nhất, trong giọng nói có chút kiêu ngạo: “Ở cái nhà này, ta mới là đàn ông, ba của A Phong mới là phụ nữ.”

Tưởng tượng biểu tình ba của Quý Phong khi nghe được câu nói này, Tống Sơ Nhất không nhịn được mà bật cười.

Ninh Duyệt nói là để cô dẫn đi nhưng thật ra là bà còn quen thuộc với thành phố G hơn Tống Sơ Nhất. Hai người đi dạo trong các trung tâm thương mại. Khi Ninh Duyệt cùng Tống Sơ Nhất đến quầy bán trang sức, chọn trái chọn phải, đeo thử vòng cổ kim cương rồi vòng tay bằng vàng, khuyên tai, sau đó mua cho mình và Tống Sơ Nhất mỗi người một cái vòng tay hạt gỗ giá một trăm tám mươi đồng khiến cho nhân viên cửa hàng bày ra vẻ mặt như mẹ kế.

“Cô ta hẳn là không nghĩ rằng một người giống phú bà như ta lại keo kiệt, tiêu xài ít như vậy.” Ninh Duyệt nói thầm với Tống Sơ Nhất, dùng thái độ khiến ai nghe cũng phải cười.

Tống Sơ Nhất lại cười đến không đứng thẳng được. Mẹ của Quý Phong thật sự là một người phụ nữ hiếm có như quốc bảo, hài hước, không kiêu ngạo, ở chung như một người bạn cùng lứa tuổi.

Hôm đó đi dạo đến trưa, buổi tối lại mua đồ ăn vặt trong một quán ăn ở chợ đêm, Ninh Duyệt tính tình hào sảng, không mua đồ uống cho Tống Sơ Nhất mà mua mấy lon bia cứng rắn bắt cô phải uống.

Tửu lượng của Ninh Duyệt rất tốt, Tống Sơ Nhất lại không uống được, uống vào hai gò má liền đỏ au.

Hơn mười một giờ đem, Ninh Duyệt mới mở cửa xe Hummer đưa Tống Sơ Nhất về Lam Hải.

Tống Sơ Nhất đi vào phòng liền thấy bên trong đầy khói thuốc lá, trên bàn vẫn bày cơm canh đồ ăn và hai bộ chén đũa chưa hề động đến thì ngây ngẩn cả người. Trần Dự Sâm ngồi bên bàn ăn, trong gạt tàn trước mặt có không ít tàn thuốc, mười mấy đầu mẩu thuốc lá, nhìn thấy Tống Sơ Nhất bước vào, dụi điếu thuốc thật mạnh như thể muốn nghiền nó thành bột mịn.

“Lần sau không về ăn cơm thì gọi điện báo một tiếng.” Anh lạnh lùng nói, bình bình thản thản, không hề có một chút cảm xúc.

Cô đã quên mất, nhưng sao anh không gọi điện hỏi? Hay là anh có gọi mà mình không nghe thấy?

Tống Sơ Nhất rút điện thoại ra liền thấy không biết đã tắt máy từ khi nào. Sau khi khởi động lại thì liên tiếp có chuông báo.

“Đang ở đâu? Tôi đi đón cô.”

“Khi nào về?”

“Tống Sơ Nhất, gọi lại cho tôi.”

…….

Đều là cuộc gọi và tin nhắn của anh.

Tống Sơ Nhất thành khẩn nói: “Xin lỗi, tôi quên mất.”

“Tôi hiểu, người đang đắm chìm trong tình yêu thì còn nhớ gì nữa.” Trần Dự Sâm nở nụ cười, ý cười không đạt đến đáy mắt, bàn tay còn đặt trên cái gạt tàn run nhè nhẹ.

Bàn tay thon dài đẹp đẽ, trắng nõn cân xứng, giống hệt tay của Thẩm Hàn. Trong mơ hồ dường như Tống Sơ Nhất cảm giác được mạch đập của bàn tay khô ráo ấm áp ấy, ánh mắt không thể rời đi được.

Trần Dự Sâm thấy Tống Sơ Nhất nhìn tay mình liền vụt đứng dậy, sải bước đi đến trước mặt cô, đôi tay như kìm sắt nắm bả vai cô.

“Đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn tôi, tôi là đàn ông, không chịu được khiêu khích.” Anh hung dữ nói.

…….Không phải khiêu khích anh mà là nhất thời thất thần nhầm anh với bạn trai tôi.

Tống Sơ Nhất lúng túng, vừa muốn giải thích vừa muốn gạt bàn tay của Trần Dự Sâm xuống, nhưng vì say rượu nên phản ứng chậm chạp.

Trần Dự Sâm nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm, đôi tay càng dùng sức hơn, sau một hồi, tay trái vẫn nắm bả vai cô, còn tay phải từ từ đi xuống, mơn trớn lưng cô rồi từ từ xuống đến mông.

“Trần Dự Sâm, anh làm gì vậy?” Tống Sơ Nhất hoảng sợ nhìn anh, muốn giãy giũa thoát ra nhưng lại bị một bàn của anh ngắn cản dễ dàng, sức lực của anh khỏe đến kinh người.

Anh cúi thấp đầu, hơi thở ngày càng gần cô. Trong không khí, hơi thở mãnh liệt của phái nam quét qua trán Tống Sơ Nhất, Tống Sơ Nhất đang say rượu vốn đã có chút mơ hồ, ý thức phản kháng ngày càng yếu, sương mù trong mắt cũng nhiều hơn, trong mông lung lại xuất hiện gương mặt anh tuấn của Thẩm Hàn. Cơ thể Tống Sơ Nhất nóng lên, thốt lên một tiếng yếu ớt.

“Thẩm Hàn….”

Trần Dự Sâm nở nụ cười, cười nhạo một cách lười biếng, cười lạnh một cách riêng biệt, đôi mắt mang theo đủ loại cảm xúc hỗn tạp, giống như vừa uống hết nữ nhi hồng trăm năm, mùi thơm ngào ngạt, hương thơm nhẹ nhàng ngọt ngào tinh khiết, lại giống như nuốt một con dao nóng, lưỡi dao sắc nhọn làm bỏng lưỡi, khiến cả người nóng như lửa.

“Thẩm Hàn là bạn trai cũ của cô sao? Khi cô mê ly với Quý Phong cũng gọi tên Thẩm Hàn sao?”

Tiếng cười lạnh khinh bỉ như một lưỡi dao làm tan đi sương mù, Tống Sơ Nhất tỉnh táo lại, trong nháy mắt cô cảm thấy xấu hổ và giận dữ muốn điên.

“Có phải khi ở cùng Quý Phong, cô cũng gọi tên Thẩm Hàn không?” Trần Dự Sâm lại hỏi, móng tay bấu chặt vào bả vai Tống Sơ Nhất.

Ánh đền chiếu từ đỉnh đầu xuống mặt Trần Dự Sâm để lại bóng mờ, đường nét