
hất. Quý Phong tự an ủi mình, làm mình yên tâm. Địa vị ở nhà họ Quý anh phải cố gắng giữ gìn, bằng không không tiền tài quyền thế, anh không thể đấu với Trần Dự Sâm, không thể bảo vệ Tống Sơ Nhất chu toàn.
Mạnh Nguyên Nguyệt nghe Tống Sơ Nhất nói muốn cầm thuốc quay về thành phố G tự mình uống ở nhà liền không đồng ý. Sau khi tranh chấp nửa ngày, rốt cuộc cô vẫn lấy thuốc ra, dặn dò kĩ lưỡng một vài việc cần chú ý, cuối cùng còn viết một số điện thoại cho Tống Sơ Nhất.
“Đây là số điện thoại của bà ngoại tôi. Bà là ý tá trưởng đã về hưu, có rất nhiều kinh nghiệm. Tuy rằng đã bảy mươi tuổi nhưng thân thể bà vẫn rất tốt. Nếu cô cảm thấy không khỏe có thể gọi điện cho bà nhờ bà chăm sóc.”
Tống Sơ Nhất cảm kích nói: “Cảm ơn cô!”
“Không có gì. Nhìn cô tôi cũng nghĩ đến mình từng như vậy, đồng bệnh tương liên [1'> ấy mà.” Lúc ấy biết mình mang thai mà ngay cả cha đứa bé cũng không biết, cô cũng không lạc quan như vậy, cũng đau khổ bàng hoàng như Tống Sơ Nhất.
[1'> Đồng bệnh tương liên: Nghĩa đen: Cùng bệnh thì cùng thương xót nhau. Nghĩa bóng: Khi người ta cùng ở một hoàn cảnh giống nhau thì người ta thông cảm với nhau.
Khi Tống Sơ Nhất ngồi trên ô tô đi về thành phố G liền lưu lại số điện thoại mà Mạnh Nguyên Nguyệt đưa cho. Bà ngoại Mạnh Nguyên Nguyệt tên là Mã Hiểu Na, cùng họ cùng tên với bà ngoại Thẩm Hàn, cũng làm y tá trưởng nhưng Tống Sơ Nhất không biết. Cô chưa từng nghe Thẩm Hàn nhắc đến cái tên Mã Hiểu Na.
Quần áo và chìa khóa nhà đều ở Lam Hải. Tống Sơ Nhất xuống xe chậm rãi đi về phía Lam Hải. Lam Hải như vừa đón khách quý, ngoài cửa bày từng lẵng hoa tươi, cột lớn tại đại sảnh lầu một được bao bởi lụa vàng rực rỡ trở thành rồng bay giương nanh múa vuốt. Nhìn khung cảnh lạ lẫm, không hiểu sao trong lòng Tống Sơ Nhất lại cảm thấy cảnh còn người mất.
Trần Dự Sâm không ở trong phòng. Tống Sơ Nhất nhanh chóng sắp xếp quần áo. Mở hộp giấy ra nhìn thấy hộ chiếu Trần Dự Sâm đưa cho cô, Tống Sơ Nhất có chút hoảng hốt. Trần Dự Sâm lạnh lùng quyết tuyệt lúc mới gặp tại Kim Đỉnh, kiêu căng ngạo mạn trong lần thứ hai gặp mặt tại Lam Hải. Sau đó…. sau đó dường như anh cố gắng che giấu sự quan tâm với cô, im lặng không tiếng động lấy lòng cô… Trên bàn cơm mỗi ngày đều là thức ăn anh lựa chọn cẩn thận, vệ sinh sạch sẽ. Lúc đầu là cô giúp anh sửa sang thu thập tài liệu công tác, sau lại biến thành anh dạy cô. Để tay lên ngực tự hỏi, những ngày ở chung thực sự rất vui vẻ, so với Thẩm Hàn chỉ thiếu sự kích thích.
Đặt hộ chiếu lên mặt bàn, Tống Sơ Nhất ôm hộp giấy ra khỏi phòng.
Đêm qua cả đêm không ngủ, ban ngày đến bệnh viện rồi lại ngồi liên tục tám giờ trên xe, cơ thể Tống Sơ Nhất đã đến cực hạn, tay chân bủn rủn mệt mỏi lười nhác, hộp giấy trong ngực cô ngày càng nặng.
Khi ôm hộp giấy xuống lầu, thân thể Tống Sơ Nhất run lên từng đợt, trong bụng như có một lưỡi dao sắc bén vừa trở mình như muốn cắt nát bụng cô. Thân dưới nháy mắt trở nên ẩm ướt. Tống Sơ Nhất hơi phát run, sau đó hộp giấy rơi trên mặt đất, thân thể không đứng vững mà ngã xuống.
Sau khi gọi điện cho Tống Sơ Nhất, Trần Dự Sâm trở về thành phố G. Tống Sơ Nhất đã có con với Quý Phong, Trần Dự Sâm muốn buông tay. Đòn kia của Quý Phong không hề nhẹ, anh bị gãy xương mũi. Sau khi trở về thành phố G anh phải vào bệnh viện. Kết quả chụp phim cho thấy xương mũi gãy, mũi sưng, phải mổ. Khi điện thoại của bệnh viện gọi đến, Trần Dự Sâm vừa mới làm xong phẫu thuật làm thẳng mũi.
Sau khi Tống Sơ Nhất hôn mê, một người qua đường đã gọi 120. Dựa vào nhật kí cuộc gọi, bệnh viện đã gọi cho Trần Dự Sâm.
“Sau khi có thai, cảm xúc thai phụ không ổn định, rất cực đoan, hôm nay lại phải bê vật nặng, thai nhi gặp nguy hiểm. Anh có muốn phá thai không?” Bác sĩ hỏi. Khuôn mặt lo lắng của Trần Dự Sâm khiến bác sĩ nghĩ anh là chồng bệnh nhân.
Phá thai? Cơ hội khó có được. Không có đứa bé này, anh và Sơ Nhất vẫn có thể ở bên nhau. Trần Dự Sâm ngơ ngác nhìn Tống Sơ Nhất đang nằm trên giường bệnh. Hai má cô giống như tro tàn, không hề có huyết sắc. Trần Dự Sâm vươn tay muốn xoa cho cô nhưng bàn tay lại dừng giữa chừng, anh sợ quấy nhiễu Tống Sơ Nhất, chần chờ không dám hạ tay xuống.
“Hãy cố gắng hết sức để giữ thai nhi.” Đứng thẳng dậy, Trần Dự Sâm đuổi ác ma trong lòng đi.
“Vậy cần phải dùng thuốc nhập khẩu, cần…”
“Tiền không là vấn đề, hãy dùng thuốc tốt nhất.” Trần Dự Sâm ngắt lời bác sĩ.
Máu đã ngừng chảy, Tống Sơ Nhất vẫn chưa tỉnh lại. Vách tường trắng, chăn đệm trắng, người nằm trên giường càng nhỏ bé, hốc mắt hõm sâu, đôi mắt vốn ngập nước đang nhắm chặt, không thấy được phong tình bên trong, đôi môi mỏng như cánh ve không hề có sức sống. Trần Dự Sâm ngồi trước giường bệnh bình tĩnh nhìn Tống Sơ Nhất.
Tại sao cô lại trở về thành phố G một mình? Quý Phong là cha của đứa bé, anh ta có quyền được biết tình rạng của Tống Sơ Nhất. Có cần báo cho anh ta hay không? Đạo đức và lý trí mách bảo Trần Dự Sâm phải báo cho Quý Phong, nhưng tình cảm lại ngăn cản anh.
Trước hết cứ báo cho mẹ Sơ Nhất đi. Chờ bà từ thành phố B tới đây cũng mất mấy ngày, anh