Tình Yêu Khác Thường

Tình Yêu Khác Thường

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323945

Bình chọn: 8.5.00/10/394 lượt.

ệng anh là Thẩm Tĩnh Hoa.

“Em không gọi nổi chữ ba này. Trong hôn lễ nhiều người xuất hiện như vậy, ngay cả gọi cũng không gọi được một tiếng, có vẻ không tốt lắm?” Tống Sơ Nhất chỉ phản cảm với Cao Anh, Thẩm Tĩnh Hoa cô không thích cũng không ghét, nhưng gọi Thẩm Tĩnh Hoa là ba vẫn rất khó.

“Không thì gọi là ba chồng.” Người hiện đại cũng gọi cha mẹ chồng là ba mẹ, xưng hô không đổi nhưng trong tâm lí vẫn có chút khác biệt.

Nếu coi là ba chồng thì không khó, chỉ là đó không phải điều Thẩm Tĩnh Hoa muốn. Thẩm Tĩnh Hoa từng tìm cô mấy lần, mỗi lần đến cũng không nói gì, chỉ ngồi trước mặt cô, yên lặng nhìn cô. Ông hứa là sẽ ôn hòa từ ái nhưng bởi vì không quen, khuôn mặt và cơ thể có chút cứng ngắc. Ông không nói không lên án, Tống Sơ Nhất lại cảm thấy sự ưu thương và yêu thương từ tận đáy lòng ông. Cha con chia cách thực sự rất tàn nhẫn với ông, nhưng nhận cha phải nhận cả mẹ. Đối với Cao Anh, Tống Sơ Nhất không thể chấp nhận được.

Trần Dự Sâm vốn muốn cử hành hôn lễ trong vài ngày tới. Cao Anh nghe được tin vội gọi điện đến.

“Kết hôn là chuyện lớn, không thể tùy tiện. Mẹ đã xem rồi, ngày mười lăm tháng tư là ngày lành, con hoãn lại một chút. Khi đó thời tiết ôn hòa, Sơ Nhất mặc áo cưới cũng không sợ lạnh…”

Cao Anh nói liên miên không dứt, mặc dù hơi dài dòng nhưng cũng có lí. Kết hôn nhất định phải mặc áo cưới, ở khách sạn có điều hòa nhưng lên xe xuống xe sợ lạnh. Dù sao nguy cơ cũng được giải quyết, đợi thêm hai mấy ngày cũng được.

“Khi đó thai đã bảy tháng, bụng sẽ lớn hơn.” Sơ Nhất nhỏ giọng nói thầm.

“Anh tự tay thiết kế áo cưới, cam đoan không ai nhìn ra vợ anh mang thai, được không?” Trần Dự Sâm cười cười, cầm bút cực nhanh vẽ lên giấy.

Anh thiết kế nhà cửa rất đẹp, không ngờ thiết kế thời trang cũng không tồi, vẽ vẽ vài nét, một chiếc váy đã hiện ra. Trên cổ là 999 đóa lụa trắng xếp thành hình vòng cổ hoa hồng, váy không tay không cổ, eo thắt nơ, chân váy là tầng tầng lớp lớp lụa trắng, giống như một đám mây trắng. Thiết kế này thực sự rất khó nhìn được dáng cô dâu, Tống Sơ Nhất cười đồng ý.

Về việc có muốn Thẩm Tĩnh Hoa tham dự hôn lễ không, cô cũng cần thời gian suy nghĩ, hoãn ngày vựa vặn thích hợp.

Chuyện xảy ra vào hôn lễ sau đó khiến Tống Sơ Nhất và Trần Dự Sâm nói không ra là may mắn hay tức giận. Nếu không hoãn lại, đứa bé hơn bảy tháng sinh non liệu có phải một xác hai mạng không?

Hôn lễ sẽ diễn ra vào ngày mười lăm tháng tư, phù rể đương nhiên là Lữ Tụng. Chọn phù dâu cũng mất một phen suy nghĩ, sau đó vẫn quyết định là Mạnh Nguyên Nguyệt. Theo quy củ, phù dâu phải chưa kết hôn, Mạnh Nguyên Nguyệt tuy chưa kết hôn nhưng đã có con, không thực sự thích hợp. Nhưng Tống Sơ Nhất muốn Mạnh Nguyên Nguyệt là phù dâu của mình, hơn nữa cô còn muốn tạo cơ hội cho Mạnh Nguyên Nguyệt và Lữ Tụng bên nhau.

Lữ Tụng nghe nói Mạnh Nguyên Nguyệt là phù dâu, vui mừng không khép được miệng, tựa như người kết hôn là anh ta, chuẩn bị mấy chục bộ quần áo, mỗi ngày mấy lượt chạy đến Kim Đỉnh để Trần Dự Sâm và Tống Sơ Nhất tư vấn giúp mình.

Anh ta thuộc loại có khí chất lưu manh, đôi mắt hoa đào quyến rũ, ăn mặc thoải mái cũng làm lộ ra ưu điểm, nhưng anh ta lại muốn ăn mặc kiểu thành thục ổn trọng, làm người khác rất xúc động. Lúc đầu Tống Sơ Nhất còn cười cười không nói, sau đó không nhịn được để Trần Dự Sâm giúp anh ta may một bộ vest màu trắng, áo sơ mi bên trong màu hồng phấn, nơ và khăn tay cùng kiểu để Lữ Tụng mặc thử.

“Bộ này không tồi.” Lữ Tụng nhanh nhẹn thay đồ, cho tay vào túi, vui mừng rạo rực đứng trước gương xoay trái xoay phải.

“Không tồi đúng không? Vậy không cần chọn đồ nữa, hôm đó mặc bộ này là được. Đẹp trai quá, tôi sợ cậu sẽ đoạt mất sự nổi bật của tôi mất.” Trần Dự Sâm cười nói.

“Không được. Nguyên Nguyệt vẫn chê tôi ngả ngớn, mặc bộ này càng giống công tử phong lưu.” Lữ Tụng lưu luyến đặt quần áo xuống, cẩn thận treo lên, nhẹ nhàng sờ sờ, nói: “Không chỉ ngày đó không thể mặc, phỏng chừng sau này cũng không thể mặc. Để lại chỗ của cậu đi, khi nào nhớ tôi sẽ đến mặc.”

“Thật ấu trĩ!” Tống Sơ Nhất lặng lẽ cười nhạo trong lòng. Nhưng đến khi Mạnh Nguyên Nguyệt đến cô vẫn nói vài lời thuyết phục.

“Không phải là cô thấy anh ta đủ thành ý, nguyện thay đổi mình vì tôi nên tôi phải suy xét một chút, không nên xa cách ngàn dặm đấy chứ?” Mạnh Nguyên Nguyệt rất nhạy cảm.

Tống Sơ Nhất khụ khụ không biết nói gì cho phải, cô đúng là có ý này. Mạnh Nguyên Nguyệt và cô sinh cùng năm, đều đã hai mươi chín, không còn trẻ nữa, quan trọng hơn Lữ Tụng là cha đứa bé. Việc cha đứa bé Trần Dự Sâm và Tống Sơ Nhất cũng chưa nói cho Mạnh Nguyên Nguyệt, sợ ảnh hưởng đến quyết định của cô. Lữ Tụng vẫn có danh tiếng phong lưu, bọn họ cũng sợ chó không bỏ được phân, sau này Lữ Tụng sẽ làm việc có lỗi với cô ấy.

Có lẽ, vẫn là phải nói, dù sao khi đứa bé lớn sẽ muốn tìm cha. Tống Sơ Nhất chậm chạm hỏi: “Nếu Lữ Tụng là cha của đứa bé?”

“Cho dù là thế, tôi cũng không gả cho anh ta. Tôi sẽ không để mình thiệt thòi vì con đâu.” Mạnh Nguyên Nguyệt nở nụ cười, véo hai má Tống Sơ Nhất, nói:


Old school Swatch Watches