
uộn.
Cô có thể khiến cho tâm của anh, nhuộm đầy tình cảm chân thành mềm mại.
Cù Thừa Sâm không thể quay lại, trở về chính mình của năm đó, cũng không thể quay đầu tìm lại Thi Thiến Nhu.
"Em chỉ muốn biết, vì sao anh lại muốn kết hôn với cô ấy?"
"Tôi đã kết hôn, cô cảm thấy quá đột nhiên, là vì cô không dự đoán được, tôi không cần thiết phải giải thích."
Thi Thiến Nhu thót tim, hít một ngụm khí lạnh: "Cù Thừa Sâm, chẳng lẽ anh chưa từng tiếc nuối sao?"
"Quan niệm cách nghĩ giữa chúng ta kỳ thật không giống nhau, năm đó tôi không rõ, chẳng lẽ hiện giờ cô vẫn không rõ sao?"
Anh sợ cô chưa hoàn toàn thông suốt, hôm nay rốt cuộc cũng vạch ra một giới hạn rõ ràng, cảnh cáo cô không được vượt qua.
"Em sẽ không từ bỏ như vậy, em sẽ chờ anh."
Cù Thừa Sâm không đoán được là cô sẽ ngang ngược như vậy, đành phải dùng lời nói sắc bén đáp lại: "Thi Thiến Nhu, cô không đợi được tôi đâu."
"......"
Thấy hai người không còn gì để nói, sếp không tiện nhiều lời liền rời khỏi.
Chờ người đàn ông đi rồi, Thi Thiến Nhu gửi cho vợ anh một tin nhắn thật dài.
"Cô có biết bài hát tiếng Anh Cù Thừa Sâm thích nhất là gì không? Năm đó sinh nhật anh ấy, chúng tôi đã nghe bài hát này, sau đó....... tôi quên không được mỗi một chuyện xảy ra vào đêm đó, tôi không quên được sự nhiệt tình, ôn nhu, lạnh lùng, hơi thở mạnh mẽ của anh ấy...."
"Ôn Miên, tôi nên nói một tiếng cảm ơn với cô, sự dũng cảm cứu tôi khi đó của cô khiến tôi cực kỳ cảm động. Mà ta vẫn luôn tâm niệm, coi anh ấy là duy nhất........ Mất đi sinh mệnh lại trở thành gông cùm xiềng xích của anh ấy, cho nên chúng tôi mới không ngừng khắc khẩu, cuối cùng tôi không chịu nổi những thứ này mà xuất ngoại, khi đó anh ấy vẫn giam cầm chính mình, mua dây buộc mình, sau khi biết được tôi cảm thấy vô cùng tuyệt vọng hối hận, tôi không nên rời khỏi anh ấy."
Bên kia Ôn Miên nhận được tin nhắn trong điện thoại, trong lòng rối loạn.
Cô không phải là kẻ ngốc, cô biết người phụ nữ này đang phơi bày những lãng mạn cảm động từng có với trung tá Cù cho cô xem.
Một đêm mất hồn, mất đi sinh mệnh? Liên tưởng như vậy, chẳng lẽ câu chuyện cẩu huyết này là Thi Thiến Nhu mất đi đứa con của trung tá Cù?!
Sắc mặt Ôn Miên trắng bệch, tim đập thật nhanh, trong đầu loạn lên mơ mơ hồ hồ, toàn thân lại như nhũn ra.
Cho dù cô không chấp nhận được đoạn quá khứ này của anh, chuyện quan trọng nhất lúc này là, thua người không thua trận, cô cầm điện thoại nhắn một tin, nhìn hồi lâu mới cắn răng một cái nhấn gửi đi.
"Thật không, vậy thì thật đáng tiếc. PS: Tôi cho rằng những lúc người đàn ông này chơi đùa với tôi trong nhà bếp đã phát huy tất cả thực lực, xem ra còn có những chỗ còn chưa khai phá."
—— Cho cô tức chết! Ông Cù đến xem con dâu thứ hai của ông, ngồi một chút, nghe nói Ôn Miên đã có thể xuống giường đi lại, ở thêm vài ngày nữa là có thể xuất viện, sau khi ông cảm thấy yên tâm, liền theo Bùi Bích Hoa về nhà.
Cù Thừa Sâm ngồi bên giường, cầm dao trái cây tính toán xem làm sao tách loại trái cây kỳ dị của New Zealand này ra làm hai, để tiện cho vợ ăn.
Cô bé Ôn nhớ tới tin nhắn Thi Thiến Nhu gửi cho cô, vì tính toán lâu dài, cho dù đây là lần đầu tiên đào gốc bới rễ, cô cũng đành phải làm vậy.
"Lúc trước anh nói với em, có thời gian từ từ nói về vấn đề của Thi Thiến Nhu, vậy hiện tại anh đã xử lý chưa?"
Cù Thừa Sâm ngừng động tác trên tay lại, nhíu nhíu mi: "Có phải cô ta lại làm gì rồi không?"
Ôn Miên uể oải, tâm tư cực kỳ rối loạn, mắt thấy trung tá Cù giống như không có việc gì ngồi cắt hoa quả, giơ tay giật lấy con dao trong tay anh.
"Sếp, bạn gái trước của anh quyết tâm muốn tái hợp với anh, lại còn nói cho em biết hai người như thế nào...... Dù sao, cũng chỉ còn thiếu chưa nói dùng tư thế nào......... Nguyên tin nhắn vẫn còn lưu lại, anh có muốn nhìn một cái hay không?"
Nếu nói cô không cần thì quá giả dối, nhớ lại bọn họ có thể đã từng có con với nhau, giả thiết này khiến cho Ôn Miên gần như đêm không thể ngủ yên, những chuyện này có lẽ anh ấy đã sớm không cần nữa, hoặc là đã từng chôn sâu trong lòng, đều là chuyện cô cực kỳ để ý.
Không có cách nào để có thể hoàn toàn hiểu được cách nghĩ của người đàn ông này, thì càng đừng nhắc tới chuyện có được với mất đi.
Cù Thừa Sâm thoáng nghiêng đầu nhìn cô, cặp mắt lạnh giống như gió đông lại lóe lên tia sáng.
"Có gì mà buồn cười?"
"Ôn Miên, trước bỏ dao xuống đi."
"......"
Ôn Miên vừa nghe, đặt lại con dao trên bàn.
"Em rất để ý chuyện anh với cô ấy xảy ra quan hệ?"
"....... Em chỉ muốn biết, hai người đã xảy ra chuyện gì."
Cù Thừa Sâm giơ tay vòng qua người nào đó, khống chế vòng eo nhỏ nhắn của cô, ngón tay dùng chút lực, liền cấp cho Ôn Miên một cái ôm, những người qua lại thấy được cảnh trong phòng, cô có chút ngượng ngùng, nhưng lại không muốn buông anh ra.
"Ôn Miên, anh đã nói rất rõ với cô ấy, bọn anh không thể nào tái hợp được." Trung tá thành khẩn giải thích với cô: "Anh là quân nhân, chắc chắn sẽ không phản bội lại lời hứa."
Chỉ bởi vì cái này thôi sao?
Ôn Miên không khỏi uể oải.
"Anh với Thi T