Duck hunt
Tình Yêu Ngọt Ngào Của Trung Tá

Tình Yêu Ngọt Ngào Của Trung Tá

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323613

Bình chọn: 8.5.00/10/361 lượt.



Nhất thời một cảm giác kích động dâng lên từ đáy lòng, giờ phút này, tựa hồ như cô có thể hiểu được một chút.

Cho dù Ôn Miên cũng không thật sự hiểu rõ, trung tá Cù đang lo lắng nếu như bị trọng thương một lần nữa, chẳng phải sẽ lại làm cô bị tổn thương hay sao? Nếu ngày nào đó mệnh số không tốt... sao cô có thể chấp nhận được kết quả này.

Anh vẫn lo lắng, Tả Luân may mắn thoát nạn trong trận nổ bom đó, là một lời cảnh cáo vô cùng rõ ràng.

Càng khỏi nhắc tới trái bom hẹn giờ Ôn Tinh phiền toái kia, lúc đó khi anh nhìn thấy người đàn ông có sẹo trên mặt kia thì có một dự cảm không rõ, không phải chưa nghĩ tới anh của cô sẽ đi nằm vùng, nhưng phải xuất phát từ nguyên nhân nào mới có thể phái anh ấy đi?

Huống chi, ngay từ đã báo là anh ấy mất tích, quả thật không phải là tác phong của bọn ho.

Cù Thừa Sâm không thể không tính đến trường hợp xấu nhất, vạn nhất cấp trên nói là anh ấy phản quốc, có một ngày ra lệnh cho anh bắn chết....... Chắc chắn trong lòng anh sẽ khó chịu không thôi.

Anh có thể xuống tay với người bạn thân mang tội phản quốc, nhưng đó là anh trai của Ôn Miên,D♡iễnđànL♡êquýĐ♡ôn. anh không thể nắm chắc mười phần được.

Ôn Miên nhìn trung tá đang lặng người, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác bị đè nén, khiến hốc mắt cô hơi đỏ lên: "Em biết, anh có rất nhiều sự băn khoăn."

Trái tim của người đàn ông cũng làm từ thịt, lần trước khi anh rơi lệ vì đội phó, đã khiến cô cảm thấy càng gần gũi với anh thêm một chút, không phải lúc nào Cù Thừa Sâm cũng ở mãi chỗ kia.

"Chức nghiệp của anh rất cao thượng, em rất tự hào vì anh, mà em cũng thừa nhận, rất sợ nhìn thấy anh rời khỏi nhà. Mỗi một lần huấn luyện, diễn tập quân sự, nhiệm vụ, em đều thấy lo lắng, đề phòng."

Sự thắng thắn, thành khẩn của Ôn miên đã làm cho Cù Thừa Sâm cảm động, anh lẳng lặng lắng nghe, nắm lấy bờ vai cô.

"Nhưng em sẽ không vì chút "nguyên nhân" này, yêu cầu anh rời khỏi Hoa dao, rời khỏi bộ đội."

Cô thừa nhận từ tận đáy lòng, mình cũng có sự ích kỷ, người vợ nào lại không hy vọng chồng của mình có thể rời xa nguy hiểm.

Không phải là cô không đủ thương anh, nên mới có thể đè nén sự hoảng sợD♡iễnđànL♡êquýĐ♡ôn. xuống tận đáy lòng, tùy ý để anh liều mạng giữa mưa bom bão đạn.

Mà là rất để ý anh, cho dù cơn mất ngủ hàng đêm gần như đã đánh bại cô, muốn khiến cô sụp đổ, cô cũng không thể nói ra lời ngăn cản.

"Ai nói do em yêu cầu." Tính tình của Cù Thừa Sâm lãnh liệt, quyết đoán, vậy mà, lúc này đây lại không biết phải xử lý chuyện này như thế nào, thật sự là rất khó gặp phải: "Đây là quyết định của anh."

Mái tóc đen dài của Ôn Miên chạm vào cảnh tay anh, vẻ mặt cô vừa phiền muộn vừa chân thành, tha thiết: "Em còn nhớ khi ở Đan Đông, anh nói với em nguyên nhân chú Liên Thành rời khỏi Hoa Dao, bộ dáng khi đó của anh nói cho em biết, vĩnh viễn anh cũng không nỡ rời bỏ.

Mấy năm Cù Thừa Sâm ở bộ đội, là khoảng thời gian nhiệt huyết nhất của tuổi thanh xuân, cũng là nhưng năm tháng đấu tranh gian khổ nhất, mà một thân quân trang của anh, cảm tình đối với chiến hữu của anh, thậm chí là tình yêu của anh đối với Hoa dao, đã như máu thịt, như không khí, chiếm giữ sinh mạng của anh.

Muốn anh rời khỏi bộ đội đặc chủng, chẳng khác nào bóc hết tất cả vinh quang và nỗi nhục của đất nước đã từng khắc sâu trong lòng ra khỏi sinh mạng anh, điều này quả thật là vô cùng tàn nhẫn đối với anh!

"Em không muốn khiến anh buồn phiền, không muốn anh vì em, từ bỏ tín người của anh."

Ôn Miên nghiêm túc nói, ánh mắt phác họa rõ nét từng đường cong của người đàn ông, anh là bạch dương, dũng cảm sinh trưởng, hướng về phía trước.

"Anh cứ đứng ở đó, để em đuổi theo anh, bởi vì em muốn tiến về phía trước."

Mọi người nói, đặt một dấu chấm tròn ở đây, là nơi đẹp nhất của một câu. Nơi này hiển nhiên không phải là điểm cuối của Cù Thừa Sâm, anh còn cả một con đường dài phải đi.

Con ngươi màu đen của trung tá khóa chặt vào người cô, cúi đầu, giọng điệu có chút bất đắc dĩ: "Thân phận giữa chúng ta, vẫn luôn khiến em cảm thấy mệt mỏi sao?"

Ôn Miên lắc đầu, cô cảm thấy không phải như thế.

Kỳ thực có thể tiếp xúc với thế giới của anh, chiếm giữ một phần quan trọng trong sinh mệnh của anh, đã là một niềm vui mừng rất lớn, cô đã rất thỏa mãn rồi.

"Chỉ cần anh vì em, từng có suy nghĩ này, em cũng đã cam tâm tình nguyện..... có thể đợi anh cả đời."

Trong lòng Cù Thừa Sâm chấn động, nắm chặt lấy vai cô, trầm giọng: "Ôn Miên, anh không muốn em ngoài việc chờ đợi, vẫn chỉ có thể chờ đợi."

"Vậy là không có nguyên nhân khác, em chỉ là......... không làm được." Ôn Miên miễn cưỡng cười cười, nướt mặt lại chợt rơi xuống khuôn mặt trắng nõn, cô kiên D♡iễnđànL♡êquýĐ♡ôn.trì với quan điểm của mình: "Em không làm được."

Muốn để anh từ bỏ toàn bộ giấc mộng, cô không cách nào làm được.

"Huống chi anh đã đáp ứng với A Tường, anh quên rồi sao?"

Dùng suốt quãng đời còn lại, vì quốc gia mà cậu ta yêu, viết nên một khúc nhạc huy hoàng.

Anh không quên.

Chỉ là quá mức để ý cô, vượt qua cả giới hạn mà một người lính như anh xác định rõ từ đầu, trầm mê,