
thật là có bản lãnh khiến cho người ta hoa mắt chóng mặt trong vô thức.
Tài năng võ học vượt trội, khí chất mạnh mẽ của bộ đội đặc chủng, Ôn Miên không chút nghĩ ngợi, ngồm xổm xuống muốn vuốt một lọn tóc đen giúp anh, vừa mới vươn tay, đột nhiên liền cảm thấy không ổn.
Đòn tấn công của người đàn ông giống như một tia chớp màu trắng đâm tới, cô cuống quít nghiêng đầu, nhưng mắt trái vẫn bị một quyền mạnh mẽ của anh đánh vào.
Mành chỉ treo chuông, thật nguy hiểm.
Xưa nay sau khi bọn họ trở về sau nhiệm vụ, luôn cần thả lỏng vài ngày để điều chỉnh lại trạng thái, Cù Thừa Sâm vốn chỉ tham gia quân diễn thì thần kinh cũng không bị căng quá mức, ai ngờ lúc ngủ vẫn phòng bị cao độ, đánh về phía cô.
Trung tá mở mắt ra, một đôi mắt đen tràn đầy sát ý, anh nhéo nhéo mi tâm, khôi phục lại bình tĩnh, từ trong bóng đêm đưa mắt nhìn người bên giường, ngồi thẳng người, đột nhiên anh thoáng có dự cảm không tốt: "Sao thế?"
"Không có chuyện gì, chỉ là vừa rồi đột nhiên anh lại động đậy, làm em bị dọa." May mắn trong phòng không bật đèn, Ôn Miên che một bên mắt, thanh âm vẫn ôn nhu như cũ: "Anh ngủ tiếp đi, em không làm ồn anh đâu."
Cô vội vàng chạy đến phòng tắm, nhờ ánh đèn để nhìn rõ vết thương: khóe mắt bị nứt ra một chút rồi, còn chảy máu, hốc mắt hơi xanh.
Vào nhà bếp tìm bông băng, mắt vẫn còn đau, trong lòng cô cảm thấy buồng cười, cô thiệt tình bội tài dự đoán trước của Chu Như, nếu không phải mình học được mấy chiêu, nói không chừng đúng là bị đánh đến tàn phế rồi.
Bàn tay vừa định kéo ngăn kéo liền bị Cù Thừa Sâm chặn lại, lòng bàn tay anh còn có vết chai, to lớn mạnh mẽ.
"Còn nói không có chuyện gì?"
Ôn Miên thầm thè lưỡi, để mặc anh giải quyết tốt hậu quả.
"Đừng nhúc nhích, để anh nhìn xem." Cù Thừa Sâm nói xong, cô gái nhỏ liền đứng nghiêm lại, ánh đèn trong phòng chiếu lên khuôn mặt tươi cười của cô.
Người nào đó bất đắc dĩ: "Em ngốc sao, nào có ai bị đánh mà vẫn còn cười vui vẻ như vậy."
Ôn Miên nghe vậy, nụ cười trên môi càng thêm rực rỡ.
Anh đã trở lại, cô có thể không vui được sao.
Cù Thừa Sâm để cho cô gái nhỏ giữa bông băng, xoay người đi tìm áo khoác: "Vẫn không ổn, đi, dẫn em đi bệnh viện."
"Không sao, chỉ là vết thương nhẹ thôi mà."
"Nhìn hai mắt con lớn con nhỏ thế này." Anh vỗ vỗ đầu Ôn Miên, ánh mắt thâm thúy, thần sắc trừ vẻ cương nghị quả quyết, còn có chút vẻ dụ dỗ lừa gạt: "Anh sẽ lo lắng."
*****
Bệnh viện Phụ Chúc số hai của đại học quân y cách nơi này không xa, Cù Thừa Sâm ra cửa đón một chiếc taxi, dắt Ôn Miên đi tới ghế sau.
Nói rõ mục đích xong, sếp nhạy cảm phát hiện, vị lái xe này đang xuyên qua kính chiếu hậu, lặng lẽ quan sát bọn họ.
Anh mới về nên còn chưa cởi bộ quân trang trong người ra, cộng thêm cô gái bên cạnh còn có vết thương trên mặt, đáp án thật là sinh động.
Trung tá cũng không tức giận, lúc nhìn Ôn Miên còn nở nụ cười: "Lần trước em nói em không có bằng lái?"
"Ừ."
"Có rãnh thì đi học đi."
Sau khi Cù Thừa Sâm suy xét cẩn thận, thầm nghĩ, nếu cô có thêm một chiếc xe, đi về giữa nhà mẹ đẻ và nhà chồng sẽ không quá vất vả.
Dù sao rãnh rỗi không có việc làm, Ôn Miên "Ừ" một tiếng, tiếp tục cúi đầu lơ đễnh đùa giỡn với ngón tay của anh.
Vết thương trên mặt cô gái không thể nghi ngờ là do bị đấm, rốt cục bác tài xế kia không nhịn được nữa: "Cô gái này, có gì cần giúp đỡ không?"
Ôn Miên nghe hỏi thì trố mắt ra, không hiểu tình hình liếc nhìn trung tá Cù một phen, sau đó cô liền cà lăm: "Không, không cần."
Bác tài xế cố ý cười vài tiếng, lúc nói chuyện phiếm còn đề cập: "Mắt cô bị sao thế? Có phải bị người khác đánh không?"
Ôn Miên nghĩ nghĩ, thì ra là vì nguyên nhân này, chuyện này nói nhỏ thì là mâu thuẫn gia đình, nói lớn thì liên quan đến danh dự của quân nhân rồi.
Cô nhất thời nghẹn lời, quay sang cầu cứu sếp.
Cù Thừa Sâm vỗ vỗ lưng vợ, giải thích với ông bác: "Lúc đùa giỡn không cẩn thận bị thương."
Bác tài xế thừa dịp đèn đỏ nghiêng người quan sát trung tá Cù, ánh mắt đầy vẻ nghi ngờ, giống như đang nói cậu là đàn ông sao lại hung hãn tệ hại như vậy, làm chồng mà lại đi làm cái chuyện bạo lực gia đình.
Ôn Miên không thể tiếp tục giữ im lặng được nữa, cho dù người khác có lòng tốt muốn bảo vệ cô, cũng không thể khiến Cù Thừa Sâm tự dưng bị hiểu lầm như thế.
"Cảm ơn bác, tình cảm của cháu và chồng rất tốt, quả thật là lúc ở "trên giường", không cẩn thận bị đụng phải."
Lúc phát âm còn cố ý nhấn mạnh hai chữ "trên giường", cô bé Ôn như thế sẽ có hiệu quả đánh lừa dư luận.
Sếp Cù mím môi, anh xoay mặt ra ngoài cửa sổ, mìm cười, lại có vẻ như đang cẩn thận suy nghĩ gì đó, đặc biệt không có ý tốt.
Ôn Miên nhất thời 囧 囧.
Đăng ký, thanh toán viện phí, chẩn bệnh, kiểm tra thị lực, vị quân y xác nhận võng mạc của cô bé này không bị tổn thương, chỉ bị thương ngoài da một chút, Cù Thừa Sâm mới nhẹ nhàng thở ra.
Ôn Miên nhìn con mắt bị bao bởi một khối vải bông, quả thật giống với thuyền trưởng độc nhãn long, hu, dáng vẻ này thật quá buồn cười rồi.
Người đàn ông mặc quân trang vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhẹ nhàng xoa xoa khuôn mặ