
Nụ cười chưa dứt, gương mặt Lâm Nguyệt Loan đột nhiên thất sắc, cô nhìn về phía trước hét lớn :”Ây da, cẩn thận!”.
Theo sau tiếng hô của cô, nữ sinh khắp tầng cũng thét lên. Mọi người đều nhìn thấy một trái bóng bay xoẹt vào hành lang qua lối vào, nhằm hướng
Minh Nhật Lãng lao tới. May thay tiếng hô của đám đông đã khiến Nhật
Lãng ngẩng đầu lên, vừa may tránh được trái bóng lao tới. Nếu không thì
với lực xoáy mạnh của trái bóng như thế đảm bảo có thể khiến cậu ngã lăn ra đất.
Trái bóng lướt qua Minh Nhật Lãng và tiếp tục bay thêm bảy, tám mét nữa. Khi đến chỗ Nguyệt Loan sức bay đã giảm hẳn, cô nhẹ nhàng khống chế và
tâng nó trên tay.
Một đám nam sinh kéo đến trước dãy phòng học, dẫn đầu là một nam sinh có đôi mày rậm, mắt sắc, dáng người cao cao, làn da màu đồng, mái tóc lòa
xòa trước mặt, toàn thân toát lên một vẻ cao ngạo. Cậu nhìn Minh Nhật
Lãng một lượt, chẳng nói câu nào mà đi thẳng về phía Nguyệt Loan. Một
tay giơ về phía cô và nói với giọng khiêu khích: “Trả bóng cho tôi”.
“Tiêu Tinh Dã, cậu nên xin lỗi Minh Nhật Lãng”. Lâm Nguyệt Loan nhìn thẳng vào mắt cậu ta.
Chàng trai tên Tiêu Tinh Dã chau mày nhìn cô: “Xin lỗi cái gì? Tôi đâu có đá bóng vào cậu ta”.
“Cậu suýt nữa đá vào người ta còn gì”.
Tiêu Tinh Dã bất mãn nói: “Tôi đá bóng vào người ta thì liên quan gì đến cậu? Cậu là ai chứ, đến lượt cậu lên tiếng sao?”.
Cậu ghét nhất là đám con gái si tình ở trường này, cứ nhìn thấy gương
mặt của tên công tử bột kia là không tìm thấy đường ra nữa. Đứa con gái
này định làm người tốt gì ở đây chứ! Nếu người cậu suýt nữa va vào không phải Minh Nhật Lãng thì đảm bảo cô ta không ở đây nói lý lẽ với cậu.
Chẳng qua là muốn thu hút sự chú ý của Minh Nhật Lang đây mà.
“Đúng, chẳng liên quan gì đến tớ, coi như tớ phí lời nói với cậu. Cậu không đồng ý thì thôi, bỏ đi”.
Lâm Nguyệt Loan không muốn tốn công tranh cãi làm gì, cô ném trả cho
Tiêu Tinh Dã trái bóng rồi kéo Giang Vũ Phi đi khiến Tiêu Tinh Dã sững
người. Minh Nhật Lãng vẫn đứng yên ở đó, lái xe của cậu cũng chưa về,
ông đang hốt hoảng nhìn trước nhìn sau, hết xem tay rồi sờ chân, cuối
cùng vẫn lên tiếng hỏi: “Cậu chủ, thực sự không sao chứ? Cậu thực sự
không sao chứ?”.
“Bác Hồng, cháu không sao đâu, trái bóng đâu có chạm vào cháu”.
Cảnh này diễn ra ngay trước mắt khiến Tiêu Tinh Dã nhếch mép cười, cậu
bước lại gần và lên tiếng châm chọc: “Ai da, Minh đại thiếu gia, thật
ngại quá! Suýt chút nữa thì va vào cậu rồi! Cậu yếu ớt, non nớt thế này
nếu chẳng may ngã một cái chỉ e người sứ như cậu lại vỡ thành trăm mảnh
mất, nếu mà thế thì tôi không đền được tội đâu”.
Mỗi lời cậu nói ra đều đậm ý châm biếm, Minh Nhật Lãng nghe là đủ biết.
Sắc mặt cậu biến đổi, lạnh lùng nhìn Tiêu Tinh Dã một cái rồi quay người bước đi, không nói lời nào. Sự khiêu khích của Tiêu Tinh Dã giống như
cái kim cắm trên cục bông, chẳng hề thu hút sự chú ý của đối phương, vô
cùng nhạt nhẽo. Cậu đập đập bóng xuống đất rồi dùng chân dẫn bóng, vừa
dẫn vừa gọi đồng đội: “Đi thôi, đi đá bóng”.
Giang Vũ Phi và Lâm Nguyệt Loan bước vào dãy phòng học, vừa đi vừa ngoái lại nhìn phía sau: “Cái tên con trai đá bóng tên Tiêu Tinh Dã ấy, chẳng lịch sự chút nào”.
“Con người cậu ta thế đấy, tính khí kỳ lạ, nói chuyện với người khác cứ
như ăn phải thuốc nổ ấy. Đặc biệt là nói chuyện với con gái, chẳng bao
giờ lịch sự”.
“Sao cậu lại quen cậu ta?”.
“Cậu ta là bạn cùng lớp tớ, thành tích học tập cũng bình thường thôi,
nhờ giỏi môn thể dục nên được đặc cách vào. Nghe nói cậu ta chạy một
trăm mét nhanh như gió, đá bóng thì được mệnh danh là “Sát thủ sân cỏ”.
Ban nãy cậu ta đá bóng cậu cũng thấy rồi đấy, trái bóng chẳng khác gì
viên đạn”.
“Đúng thế, đúng là cao thủ. Có điều đá bóng ngay ở cửa thế này thiếu ý
tứ quá! Suýt nữa thì va vào Minh Nhật Lãng, đã thế lại còn không xin
lỗi”.
Lâm Nguyệt Loan nghĩ ngợi giây lát rồi nói: “Nếu đá vào người khác thì cậu ta chắc sẽ xin lỗi”.
“Nghĩa là sao, ý cậu là cậu ta cố ý đá vào Minh Nhật Lãng? Đều là học
sinh mới, nhập học chưa lâu, chắc không phải đã có thù đấy chứ!”.
“Tớ cũng không rõ hai người đó có chuyện gì với nhau, Minh Nhật Lãng
cũng học lớp tớ, nhưng hai người họ bình thường không nói chuyện, chắc
là do tính cách khắc nhau thôi”.
Giang Vũ Phi chỉ nghe được nửa câu liền sáng mắt lên: “Loan Loan, cậu và “hoàng tử mặt trời” học chung lớp à? Trời ơi, cậu hạnh phúc thế! Nói
không chừng một ngày nào đó cậu lại giành được “mặt trời” ấy chứ!”. Vũ
Phi cố ý làm ra bộ ghen tị.
Lâm Nguyệt Loan chỉ cười và đáp: “Cậu nói cái gì thế! Xung quanh cậu ấy
không chỉ có mình tớ. Hơn nữa, ở lớp tớ đã có một bạn nhận là nữ Hậu
Nghệ(4) có thể bắn mặt trời rồi”.
“Ai thế?”. Vũ Phi ngạc nhiên hỏi.
Vừa đi vừa nói, hai cô bé đã lên tới tầng ba và vào phòng học. Trong
phòng học rộng rãi và cao ráo, học sinh tụ lại thành từng nhóm, nhưng
ánh mắt đều dồn về một hướng. Ánh nhìn đều hướng về một cô gái vô cùng
xinh đẹp. Làn da trắng hồng, dung nhan lộng lẫy, đôi mắt to tròn như Lâm Đại Ngọc. Mái tóc xoăn dài nhuộm màu rượu vang được